Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài nhìn nhau, ánh mắt hai người đều có hơi phức tạp.
Tuy rằng trước đó em gái ngu ngốc, nhưng không có tâm tư gì thật sự đã thay đổi rồi.
Đương nhiên những lời này không thể nói ra.
Cố Chí Phượng không có hứng thú, xua tay nói: “Được rồi, mấy con thu dọn rồi đi đi, đợi một lúc nữa để thằng ba đi xin nghỉ cho các con.”
Cố Đình Hoài gật đầu, anh ấy vừa định đi ra ngoài với Cố Nguyệt Hoài thì đột nhiên nghe thấy Cố Chí Phượng nói: “Bé con, một lúc nữa đến cung tiêu xã mua một ít đồ mang qua đó, con và mẹ con cũng hơn mười năm không gặp nhau rồi, chúng ta không thể quá mất mặt được.”
Cố Nguyệt Hoài mím môi, gật đầu nói: “Biết rồi cha, cha đừng lo lắng nữa.”
Hai anh em đi ra ngoài, Cố Chí Phượng ngồi trên giường đất như con tò te, Cố Tích Hoài liếc mắt nhìn một cái, có chút không nhìn nổi dáng vẻ sống dở chết dở này của ông, cậu ấy không nhịn được nói: “Được rồi cha, cha bày ra cái mặt thối ấy người phụ nữ đó cũng không nhìn thấy, có tác dụng gì chứ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play