Đường lão nhanh chóng sắc thuốc xong, khi ông mang thuốc ra ngoài, không khí xung quanh tràn ngập mùi thuốc Đông y.
Tần Thục Hoa nhíu mày nhìn lướt qua Yến Thiếu Ngu đứng ngoài cửa, trong mắt lóe lên chút hận thù, nhưng rồi nghĩ tới cha mình đang được cứu chữa bên trong, cô ta lại cố gắng đè nén sự phiền muộn trong lòng xuống, ngoan ngoãn cầm túi xách đứng bên cạnh.
Đường lão ở trong phòng một lúc rồi đi ra ngoài, để lại không gian yên tĩnh cho Cố Nguyệt Hoài.
“Đường lão, thế nào rồi? Hôm nay cha tôi có thể tỉnh lại không?” Tần Lập Quốc là người quan tâm Tần Hữu Công nhất, thấy Đường lão đi ra ngoài, anh ta nhanh chóng đi lại gần hỏi thăm. Khi nói tới mấy chữ sau cùng, giọng nói anh ta cũng trở nên khô khốc, lo sợ sau cùng vẫn là một kết cục thất vọng.
Từ khi Tần Hữu Công bị bệnh nặng cho tới giờ đã hôn mê ròng rã bảy ngày, nếu không phải luôn được truyền chất dinh dưỡng để duy trì sự sống e rằng đã ông ấy đã không gắng gượng được nữa rồi. Nói cách khác thì cũng chỉ có nơi đây có dịch vụ chăm sóc y tế lâu đời, tốt nhất cùng với thuốc men đầy đủ, cộng thêm việc Tần Hữu Công không phải người bình thường, gánh trên vai trọng trách lớn lao mới có thể chống đỡ được lâu như thế. Chứ nếu đổi lại là dân chúng bình thường thì đã không thể kéo dài cho đến tận bây giờ.
Cố Vĩ cũng nhích lại gần, cẩn thận từng li từng tí nhìn Đường lão, mong muốn có được một câu trả lời chắc chắn.
Hàng lông mày hoa râm của Đường lão nhíu lại, ông ấy quay lại nhìn thoáng qua cánh cửa phòng đang đóng chặt đằng sau lưng rồi chần chừ nói: “Những dược liệu đó tuy không phải là thường thấy nhưng tôi cũng đã từng dùng phần lớn. Tuy nhiên, chưa có hiệu quả lớn nào, có lẽ quân y Cố có phương pháp điều trị riêng của mình?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT