Cũng bởi vì dõi theo từ nhỏ đến lúc trưởng thành, Đường lão biết rõ tính cách của Tần Thục Hoa như thế nào. Ông ấy nhìn sang người phía sau đang ra sức áp sát má vào mặt của ông ấy, với sức lực này, dấu ấn như này, xem ra thật sự đã chịu nhiều uất ức.
“Đường lão! Ông nội Đường ~” Tần Thục Hoa thấy Đường lão không nói lời nào, không kiềm chế được lại bắt đầu nũng nịu.
“Ông nội Đường” là cách xưng hô mà cô ta ít dùng từ khi hai mươi tuổi, không phải cô ta không muốn mà là cha cô ta không cho, phải nói rằng Đường lão là Viện trưởng của Học viện Y khoa, không phải là người thân trong gia đình, gọi như vậy khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy là chèo kéo quan hệ.
“Được rồi Thục Hoa! Đường lão còn có việc quan trọng phải làm.” Ánh mắt của Tần Lập Quốc lướt qua mấy cái hộp trong tay của lính cảnh vệ, trong lòng hiểu rõ đây chắc chắn là dược liệu dùng cho cha mình. Số lượng nhiều như vậy, chỉ e là thật sự sắp kết thúc rồi.
Trong lòng Tần Lập Quốc cảm thấy nặng nề, không chỉ vì nỗi đau của người con khi biết cha sắp không qua khỏi, mà còn vì nhà họ Tần sắp sụp đổ.
Mối quan hệ giữa hai nhà họ Khương Tần ngoài mặt thì hòa thuận nhưng trên thực tế có thể nói là như nước với lửa. Sau này, có lẽ anh ta với cương vị thị trưởng này cũng sẽ bị lật đổ, nếu muốn tiến lên một bước về phía trước, nói không chừng còn phải xem biểu cảm của nhà họ Khương.
Nghĩ đến đây, trên mặt Tần Lập Quốc chỉ có thể nở một nụ cười tự giễu cợt, làm gì còn tâm trí quan tâm đến nỗi ấm ức của Tần Thục Hoa?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT