“Thật không ạ? Lão Phùng nói lời phải giữ lời đó?!” Giọng điệu của Cố Nguyệt Hoài đột nhiên cao thêm mấy phần.
Mặc dù bây giờ chuyện của Điền Tĩnh đã không còn rõ ràng nữa rồi nhưng nếu có thể giúp Yến Thiếu Ngu giải quyết trách nhiệm mà anh phải gánh trên vai, vậy thì chuyến đi lặn lội đến Thủ đô lần này coi như không uổng phí công sức, ít nhất sau này anh ấy cũng có thể sống nhẹ nhàng hơn một chút.
Lão Phùng vểnh râu trừng mắt, có chút không vui: “Hừ! Lời nói của lão già này tựa ngàn vàng đấy!”
Ông ấy nói xong, còn chưa đợi Cố Nguyệt Hoài mừng rỡ lên tiếng đã thấy Đường lão bưng một chén canh sâm bước vào, trên khay còn đặt một chiếc đĩa nhỏ, bên trên là mấy lát sâm đã được cắt sẵn: “Lời nói nào ngàn vàng thế? Lão Phùng, ông đang nói gì vậy?”
Một nhánh nhân sâm năm trăm năm được chia làm hai, một phần dùng để nấu thành canh, phần còn lại thì cắt nhỏ để ngậm ở trong miệng.
Lão Phùng không nhắc lại về chuyện nhà họ Yến, tò mò nhìn thoáng qua thứ đồ trong tay Đường lão: “Ông làm cái gì đấy?”
Nhắc đến chuyện này, trên khuôn mặt Đường lão không khỏi lộ ra ý cười: “Đồ tốt! Nhân sâm mà quân y Cố mang đến đấy, ít nhất cũng phải năm trăm năm tuổi, dược tính vô cùng mạnh, cái này cho thủ trưởng dùng, ít cũng phải sống thêm được hai ngày nữa!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play