Cố Nguyệt Hoài đứng trên thảm thực vật xanh, nhìn nụ cười gần như điên cuồng trên mặt Điền Tĩnh.
Điền Tĩnh hạ giọng, vẫy tay với Cố Nguyệt Hoài: “Cố Nguyệt Hoài, cô thật sự muốn biết lai lịch của tôi sao? Đến, đến đây, tôi nói cho cô biết, thành thật mà nói, tôi cũng rất tò mò về những gì cô đã trải qua ở kiếp trước.”
Cố Nguyệt Hoài nghe xong cũng không hề hoảng sợ, đột nhiên cô cong môi cười nhẹ, từ từ bước về phía Điền Tĩnh.
Tuy nhiên, Điền Tĩnh nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn. Cô ta tập trung nhìn thảm thực vật xanh mướt trải trên mặt đất, cau mày. Nghĩ đi nghĩ lại, rõ ràng Phan Ngọc Lương đã dọn sạch cỏ dại trong sân chiều nay rồi, thế đây là cái gì?
Trong khi cô ta đang suy nghĩ, Cố Nguyệt Hoài đã tới gần, cô ta cũng tận mắt nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ.
Đầu óc Điền Tĩnh trống rỗng, như bị tát thẳng vào mặt. Cô ta kinh ngạc nhìn chằm chằm vào chân Cố Nguyệt Hoài, dưới từng bước chân, cây xanh dưới chân cô lớn lên từng tấc với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, bao phủ dấu chân của cô.
“Cô...” Đồng tử của Điền Tĩnh co lại, hít một hơi lạnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play