Vương Hâm dùng tay áo lau đi vết máu trên mặt. Rất lâu sau mới nhận ra đây thật sự không phải là mơ.
Anh ấy khẽ nhăn mặt, cẩn thận quan sát Cố Nguyệt Hoài. Khi nhìn vào đôi mắt mèo tinh ranh linh hoạt của cô thì nỗi sợ trong lòng anh ấy hoàn toàn biến mất. Người có đôi mắt như vậy, làm sao có thể là người xấu được chứ ?
Vương Hâm nhìn xung quanh, thấy tất cả đều là ba lô tiếp tế đầy ắp, trong lòng anh ấy kích động vô cùng.
Anh ấy vịn vào cây để đứng lên, nghiêm túc nói với Cố Nguyệt Hoài: “Đồng chí, cảm ơn cô đã cứu tôi và Mạnh Hổ.”
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, nhíu mày: “Vết thương của các anh cần phải tĩnh dưỡng thêm vài ngày nữa, điều quan trọng là cơ thể quá yếu. Rốt cuộc khoảng thời gian này các anh đã trải qua những gì? Tại sao lại bị bắt đến Lăng Xuyên Nham, Thiếu Ngu thế nào rồi?”
“Đồng chí Mạnh Hổ, phiền cậu kể lại cho tôi nghe những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua.”
Cô thực sự tò mò, với năng lực của Yến Thiếu Ngu thì anh không nên bị ép vào đường cùng như vậy, địa thế Lăng Xuyên Nham vốn hiểm trở, chẳng lẽ anh định đánh du kích, chia ra để đánh từng tên lính của nước M sao? Nhưng nếu tiếp tế của phe mình không đến kịp thì chắc chắn đây là tự tìm đường chết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT