Cố Nguyệt Hoài liếc nhìn Mạnh Hổ đang lẩm bẩm một cái: “Mở mắt ra.”
Mạnh Hổ sững người, đừng nói chứ, sao giọng của Hoàng tiên cô này trong trẻo vậy, hệt như thanh âm của con suối họ nghe được trong núi, còn khá hay nữa, anh ấy dè dặt mở một con mắt ra, trong mắt hiện lên ánh lửa.
Hóa ra đống lửa lụi tàn đã bùng cháy trở lại giúp mọi thứ xung quanh hiện lên trong mắt, có thể thoáng thấy được một bóng hình mảnh mai đang khẩy củi khô bên cạnh đống lửa, Mạnh Hổ mở hai mắt ra trong sự bàng hoàng.
Xung quanh lặng ngắt như tờ, thỉnh thoảng vang lên một hai tiếng kêu của côn trùng, còn hai tiểu đội giặc tây nước M đã biệt vô âm tín, tựa như bỗng dưng biến mất trong hư không, Mạnh Hổ nuốt nước bọt cái ực, rụt cổ lại.
Anh ấy khẽ đứng thẳng người, khi đôi mắt thích nghi với ánh sáng mới nhìn thấy rõ được hình dáng của cái bóng mảnh mai bên đống lửa.
“Hoàng tiên cô” có một gương mặt cực kỳ xinh đẹp, khác hẳn với mặt xanh răng nhọn trong truyền thuyết, ngũ quan của cô như họa, da trắng như tuyết môi đỏ như son, cũng có nét rất giống với yêu ma được chuyển hóa sau khi đã giác ngộ, bỗng chốc làm anh ấy không dám nói chuyện.
Nhưng nhìn một hồi, Mạnh Hổ lại thấy “Hoàng tiên cô” này có hơi quen quen.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT