Cái danh “Thần y” không thể hấp dẫn Lý Tự Ngôn bằng công việc “quân y” được, ông ấy cũng không tin người buổi tối hôm đó cứu Lý Nhĩ Tân từ trạng thái chết giả lại là một cô gái trẻ tuổi như vậy.
Là một người bác sĩ, một người yêu nước, quân y thật sự luôn là công việc có thể khiến người khác tôn sùng.
Ước mơ của Lý Tự Ngôn chính là làm quân y, nhưng không hiểu sao lại ổn định ở huyện Thanh An làm một bác sĩ khoa ngoại, ông ấy kết hôn sinh con, ổn định nhà cửa ở đây, không còn có ý muốn rời đi nữa.
Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Vâng, quân khu tám ở thành phố Hoài Hải ạ.”
Lý Tự Ngôn nhìn Cố Nguyệt Hoài từ trên xuống dưới, ánh mắt phức tạp.
Đương nhiên ông ấy biết rằng làm quân y có bao nhiêu khó nhọc, cô vẫn còn trẻ tuổi mà có thể gia nhập quân khu làm quân y, vậy cũng đủ để hiểu rằng sau lưng cô có chống lưng, mà lần trước ở trên xe lửa ông ấy cũng nhìn ra được đây không phải là một cô gái bình thường.
Lý Tự Ngôn không hỏi nhiều, ông ấy thở dài: “Vậy cô cứ ở lại khoa ngoại theo tôi học tập đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT