Trong lòng họ đều có tính toán riêng.
Lúc này, Cố Tích Hoài vén rèm thò đầu ra, thấy bọn họ xúm lại thì thầm to nhỏ, trong mắt thoáng hiện qua vẻ cụt hứng: “Hôm nay cơn gió nào thổi, sao thổi bác hai bác cả đến đây cả rồi?”
Cố Ngân Phượng quen thói nịnh bợ Nhiếp Bội Lan, thấy Cố Tích Hoài không chào Nhiếp Bội Lan bèn xụ mặt, lập tức tiếp lời: “Trẻ con không hiểu chuyện, gặp cũng không chào? Đây là bác cả của cháu! Không biết à?”
“Ngại quá, hơn mười năm không gặp nên không biết thật.” Cố Tích Hoài liếc nhìn Nhiếp Bội Lan một cái, mặt mày thờ ơ, cậu ấy đã nghe nói về người này từ trước, cố tình không chào là vì biết mấy năm nay hai bên chẳng hề có qua lại.
Cố Ngân Phượng trừng cậu ấy một cái, giờ mới lấy lòng nói: “Chị cả, thằng nhóc nhà quê, chị đừng chấp nhặt nó.”
Nhiếp Bội Lan bước vào sân bùn, nghe tiếng heo kêu trong chuồng thì nhíu mày, sự ghét bỏ trong mắt gần như sắp tràn ra: “Thằng tư đâu? Sao còn chưa qua đây? Vào nhà trước đi.”
Nói xong, Nhiếp Bội Lan nhấc chân đi vào nhà, nhưng Cố Tích Hoài lại chặn ngay cửa, miệng cười nhưng lòng không cười nói: “Nhà đầy người, không có chỗ đặt chân, mấy người vẫn nên đợi ở ngoài này đi, tôi đi gọi cha tôi, ông ấy xây nhà ở đằng sau.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT