Cố Nguyệt Hoài cầm đồ đạc rời khỏi [Nhật báo Quần Chúng], cũng không nán lại công xã mà đi thẳng về đại đội sản xuất Đại Lao Tử.
“Bé con? Sao em về rồi?”
“Chị dâu? Này là?”
Cô Nguyệt Hoài vừa về tới đã thấy Cố Tích Hoài và Yến Thiếu Ương ngồi bên bàn đọc sách, hai người nhíu mày nhìn đồ đạc trong tay cô rồi cùng nhau tiến lên cầm giúp, trong thùng đựng đủ thứ đồ đạc làm việc, đủ để chứng minh một điều.
Cố Tích Hoài không biết nên nói gì, chỉ vỗ vai cô: “Muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Cậu ấy biết tìm được một công việc như thế này không phải dễ, cũng biết ngày xưa Cố Nguyệt Hoài đã phải cố gắng rất nhiều rất nhiều, tuy không biết tại sao [Nhật báo Quần Chúng] lại đuổi việc cô nhưng điều có thể nói lúc này cũng chỉ là những câu an ủi.
Cố Nguyệt Hoài hoang mang nhìn cậu ấy một cái: “Khóc gì cơ? Bồi thường tiền lương nửa năm, em còn đang vui thầm đây này.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT