Cố Nguyệt Hoài nhìn bộ dáng nhẹ nhàng của Trình Lăng, không hề bi thương nặng nề như lúc ở thành phố Chu Lan chút nào. Trong lòng cô biết anh ấy đã thật sự quen với cuộc sống như vậy, nhưng không biết liệu tương lai anh ấy có thể nắm bắt cơ hội, thừa dịp vươn lên lại hay không.
“Đã muộn rồi, chúng ta về đi.” Cô vẫy tay kéo Bạch Mai đi ra ngoài.
“Này, đợi tôi với!” Vạn Thanh Lam hét to mấy tiếng, còn không quên quay người nói với Trình Lăng: “Hẹn gặp lại, thầy Trình!”
Mấy người rời khỏi thư viện, Vạn Thanh Lam cười ha hả đụng vào cánh tay Bạch Mai: “Chị Bạch Mai, chị nói xem, có phải thầy Trình đẹp trai lắm không? Lại có học thức tốt, tốt hơn mấy người trẻ tuổi ở huyện Thanh An nhiều, đúng không?”
Bạch Mai không trả lời mà chỉ mỉm cười.
Vạn Thanh Lam lại nhìn Cố Nguyệt Hoài, còn chưa kịp nói gì thì đột nhiên thấy cô ngẩng đầu hét lớn về phía góc tường: “Bân Bân, anh tới đón Thanh Lam à? Mau đưa cô ấy đi đi, chậm chút nữa là bị thầy dạy lớp học đêm câu đi mất rồi.”
Vạn Thanh Lan lập tức đứng thẳng lên, cô ấy cẩn thận nhìn sang bên kia, trời tối đen như mực, chẳng thấy gì cả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play