Lâm Cẩm Thư thở dài nhẹ nhõm một hơi, tay xoa nhẹ thái dương: “Duệ Hoài, con nghĩ thế nào về chuyện này?”
Giờ bà ta đã hiểu câu nói con cái là nợ, thật sự không có đứa nào làm bà ta yên tâm cả.
Trong mắt Cố Duệ Hoài hiện lên một chút u tối: “Mẹ, thôi chuyện này đi, Quản Đồng đã có người trong lòng, nếu con cưới cô ấy thì cuộc sống cũng không tốt đẹp gì.”
Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của cậu ta, Lâm Cẩm Thư cảm thấy đau lòng.
Bà ta mím môi, giọng dịu dàng an ủi: “Không sao, mẹ sẽ tìm cho con người tốt hơn.”
Cố Duệ Hoài cười nhạt, ánh mắt bình thản: “Mẹ, cảm ơn mẹ, nhưng con là một người tàn tật, dù có tìm được cô gái tốt đến đâu, con cũng không thể mang lại cho cô ấy cuộc sống như mong muốn. Một mình con cũng không sao, mẹ không cần lo lắng cho con nữa.”
“Duệ Hoài...” Nét mặt Lâm Cẩm Thư mờ mịt, muốn giơ tay xoa đầu con trai nhưng nghĩ đến tính cách của cậu ta, cuối cùng đành kìm nén cảm xúc, nhẹ giọng nói: “Con có muốn về đại đội sản xuất Đại Lao Tử ở vài ngày không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play