Cố Đình Hoài đứng dậy, cười nói: “Về rồi à, thật là may mà nhờ có bé con.”
Cố Tích Hoài cười hì hì: “Đúng vậy, chỉ dựa vào em và cha, chắc đến mai cũng không nói thông được.”
Khóe miệng của Cố Chí Phượng giật nhẹ: “Liên quan gì đến con chứ? Đúng là đi học cho đã rồi mà vẫn vô dụng!”
“Đây là bản vẽ, mọi người cứ theo đây mà xây. Ngày thường con phải đi làm, không có thời gian giám sát, nên giao cho cha và anh đấy.” Cố Nguyệt Hoài đưa bản vẽ cho Cố Chí Phượng, mọi thứ đã chuẩn bị xong, có thể khởi công được rồi.
Cố Chí Phượng nhìn bản vẽ của ngôi nhà nhỏ, không kìm được mà gật đầu cười: “Được! Ngày mai bắt đầu xây nhà!”
“Vậy mọi người đi ngủ sớm đi.” Cố Nguyệt Hoài uống hết chén cháo còn lại trên bàn, dặn dò một câu rồi ôm Yến Thiếu Đường đi rửa mặt. Sau khi rửa xong, hai người trở về phòng để nghỉ ngơi. Cửa đóng lại, và cũng ngăn cách mọi tiếng động ở bên ngoài.
Nhìn cô trở về phòng, Cố Đình Hoài nói với Cố Chí Phượng: “Cha, có chuyện này con cần nói với cha.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play