Nghe vậy, Cố Chí Phượng cười tươi rói, vui vẻ nói: “Vậy thì cảm ơn bí thư rồi.”
Vương Phúc phẩy tay: “Được rồi, cũng không phải chuyện gì lớn lao.” Nói xong, ông ấy hút một hơi thuốc lá sợi, do dự một lúc rồi vẫn hỏi: “Chỉ là... hiện giờ tình hình khó khăn, các người có dư tiền sao?”
Ông ấy biết rằng không nên hỏi lung tung, nhưng ông cũng thực sự tò mò, không thể hiểu nổi.
Không biết người khác thế nào, nhưng ông ấy ở nhà đã phải ăn hai bữa khoai lang và dưa muối cho đủ no rồi.
Không ai biết năm sau sẽ ra sao, lương thực phải đến cuối năm mới được chia, còn phải chịu khổ thêm một năm nữa, nếu xảy ra chuyện gì bất trắc, thì đúng là năm thảm họa, người chết đói cũng không có gì lạ, chỉ có thể thắt lưng buộc bụng mà sống qua ngày.
Đúng như lời nói của Lôi Đại Hoa, bây giờ nhà nào cũng ăn không đủ no, nhà họ Cố lại muốn xây nhà, sao không gây chú ý chứ?
Mặt của Cố Nguyệt Hoài không đổi sắc mà nói dối: “Bí thư, cháu kết hôn rồi, chồng là thanh niên trí thức Yến từ Thủ đô đến, bây giờ anh ấy đang ở trong quân đội, khi đến hỏi cưới đã cho nhà cháu rất nhiều của hồi môn, chúng cháu chỉ nghĩ rằng nhà đông người, định xây nhà cho rộng rãi mà thôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play