Bầu không khí trên đường về nhà cũng trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn, lúc đi là bọn họ, lúc trở về cũng thế.
Uông Tử Yên vươn tay ôm lấy bả vai của Bạch Mai, cười nói: “Chúc mừng chị Bạch Mai, từ nay sẽ thoát khỏi những người và những việc không thích và sẽ chỉ còn lại niềm vui thôi, đừng mềm lòng nữa nhé.”
Kim Xán cũng nhẹ nhàng nói: “Anh cả Cố là người tốt, chắc chắn anh ấy sẽ chăm sóc chị thật tốt.”
Bạch Mai cười mỉm, bàn tay nắm chặt lấy giấy chứng nhận, nụ cười ấy rạng rỡ như ngày xuân.
Cô ấy nghiêm túc nói: “Nguyệt Hoài, Tử Yên, Tiểu Xán, cảm ơn các em, cảm ơn các em đã kéo chị ra khỏi vũng bùn và không để chị sa ngã, Tử Yên nói đúng, phần đời còn lại của chị sẽ chỉ có niềm vui.”
Cố Nguyệt Hoài khẽ nhướng mày, nói: “Chị không muốn mang thứ gì đi từ nhà họ Bạch sao?”
Bạch Mai lắc đầu: “Ở nhà họ Bạch, chị chưa bao giờ có thứ gì thuộc về mình, tất cả đều là sự ban ơn, dù có lấy hay không cũng không ảnh hưởng gì, chị thực sự không muốn trở về để nhìn thấy bộ mặt của bọn họ nữa. Tối nay là đêm giao thừa vậy nên đừng vì những chuyện này mà phá hỏng tâm trạng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT