Cố Nguyệt Hoài tùy ý nói, nhưng cô còn chưa dứt lời thì trên bàn cơm đã lặng ngắt như tờ.
Không nói đến ánh mắt sùng bái của Vạn Thanh Lam và Uông Tử Yên thì Cố Ngân Phượng vẫn duy trì động tác gắp thức ăn cứng đờ, trên gương mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc, bà ta không thể tin được nhìn Cố Nguyệt Hoài, giọng run rẩy hỏi: “Cháu, cháu nói cái gì?”
“Bác hai nghe không hiểu? Vậy cháu lặp lại lần nữa, để cháu băm nhân cũng được, nhưng tiền nguyên liệu nấu ăn phải trả, chẳng lẽ trong tình trạng thiếu lương thực này, người ở thành phố như bác hai không biết thẹn mà ăn đồ của thôn quê bọn cháu sao?”
Lúc Cố Nguyệt Hoài nói những lời này, sắc mặt còn ngạc nhiên hơn Cố Ngân Phượng, trong mắt xen lẫn vài phần phức tạp.
Cố Ngân Phượng bị lời cô nói làm cho mặt hết xanh rồi đỏ, cánh tay khẽ run, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Bầu không khí trên bàn ăn rơi vào cục diện bế tắc, chỉ có mấy người Vạn Thanh Lam là vừa xem kịch vừa ăn sủi cảo, tiếng đũa chạm bát lanh canh vang lên, tiếng động không lớn nhưng vô cùng chói tai trên bàn cơm yên lặng.
Cuối cùng, Cố Chí Phượng lên tiếng phá vỡ tình trạng căng thẳng: “Được rồi, ăn cơm cả đi, ăn cơm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play