Trần Nhân thấy Cố Nguyệt Hoài không có phản ứng gì, cô ta chỉ nghĩ là lời nói của mình có tác dụng.
Cô ta tiến lên phía trước vài bước, lại nhổ một nắm cỏ khác ném lên người Cố Nguyệt Hoài, cười lạnh: "Có một số người nên bớt mơ mộng đi thôi, không tự soi mặt vào nước tiểu nhìn lại mình xem, trông vừa béo vừa xấu, thế mà còn muốn bay trên cành cây làm Phượng Hoàng cơ à?"
Cố Nguyệt Hoài đột nhiên động đậy, cô loạng choạng một cái, ngã ngồi trên mặt đất, nhưng bình gốm trong tay vẫn cầm vững vàng.
Động tác của cô chật vật nhưng miệng vẫn không nhàn rỗi, hô to: "Đánh người rồi! Trần Nhân lại cay nghiệt với đồng chí cùng giai cấp!"
Trần Nhân nhìn Cố Nguyệt Hoài giả vờ bị đụng một cách trắng trợn như vậy, sắc mặt trắng bệch, cảnh tượng quen thuộc này lại kéo cô ta vào cơn ác mộng một lần nữa, cô ta có chết cũng không quên được cảnh tượng ngày hôm đó mình bị kéo đến đại đội xử phạt công khai mà không được ai giúp đỡ cả.
Môi cô ta hơi run rẩy, lùi lại hai bước, một bước không cẩn thận giẫm chân lên mu bàn chân của Điền Tĩnh, để lại một dấu chân màu đen trên giày trắng hãng Warrior.
Điền Tĩnh bị đạp đau, đẩy mạnh Trần Nhân ra, mình cũng giả bộ té ngã.
Cố Nguyệt Hoài nhìn cảnh tượng náo nhiệt này, đuôi lông mày hơi nhướng lên, thú vị, thú vị, mọi chuyện đúng là càng ngày càng thú vị.
Nhóm xã viên lao động trong ruộng đã sớm mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, làm sao có chuyện họ bỏ lỡ cơ hội hiếm hoi kéo dài công việc tham gia vào cảnh náo nhiệt như thế này cơ chứ? Từng cái cuốc bị quăng xuống đất, họ tràn đầy phẫn nộ chạy về phía bên này.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play