Trần Nhân vốn cũng không muốn tranh cãi với Cố Nguyệt Hoài đâu, nhưng vừa nghe đến số tiền mà cô đòi, cô ta lập tức trợn tròn mắt rồi cất cao giọng thét lên: "Cái gì?? Mười đồng á? Sao cô không đi cướp luôn đi!"
Mọi người chung quanh không khỏi hít một hơi thật sâu. Hoàng Phượng Anh cũng thầm chậc lưỡi.
Năm 1972, người trong đại đội sản xuất Đại Lao Tử bọn họ đi làm cả năm mới nhận được chưa đầy bốn mươi đồng. Bọn họ không có tiền hoa hồng giống người thành phố nên bận rộn nguyên một năm cũng không kiếm được nhiều công điểm, thành ra chỉ được chia mấy cân lúa mì mà thôi.
Mười đồng này không nhiều nhà trong đại đội sản xuất Đại Lao Tử có thể lấy ra được.
Cố Nguyệt Hoài nhìn Trần Nhân với vẻ khó hiểu rồi gằn từng chữ: "Tôi nói mười đồng đã là ít lắm rồi đấy. Cô nhìn đầu tôi mà xem này, chưa đề cập đến thuốc thang, chỉ riêng khâu lại thôi ít nhất cũng phải mất ba mũi rồi!"
"Ba mũi này đủ để khiến mặt tôi hỏng hết, sau này tôi lập gia đình kiểu gì nữa đây?"
Cô dừng lại một chút rồi chợt cười chúm chím: "Nếu không hay là cô bảo anh trai cô cưới tôi đi, như vậy tôi sẽ không phải lo lắng chuyện mặt mũi xấu xí không lấy được chồng nữa, còn mười đồng kia thì thôi vậy!"
Vẻ mặt Trần Nhân thay đổi ngay tức khắc. Cô ta nhìn Cố Nguyệt Hoài một cách chán ghét rồi hung hãn phỉ nhổ: "Có c*t nhé!"
"Cố Nguyệt Hoài, tôi tưởng cô tham tiền, hoá ra đây mới là mục đích chính của cô! Còn mặt mũi xấu xí nữa chứ. Với cái mặt kia của cô thì dù không khâu ba mũi cũng chẳng ma nào thèm rước đâu. Chẳng phải bình thường các thanh niên trong đại đội cứ thấy cô là né à?"
"Được! Mười đồng đúng không? Tôi cho cô mười đồng, sau này cô cút xa ra cho tôi, đừng có tới nhà tôi nữa, cũng đừng dây dưa với anh trai tôi nữa!"
Dứt lời, Trần Nhân tức giận xoay người đi vào nhà.
Cố Nguyệt Hoài cất giọng sâu xa nói với theo bóng lưng cô ta: "Đừng quên ba cân bột mì và một cục xà bông nhé."
Bước chân của Trần Nhân hơi lảo đảo. Cô ta quay đầu trợn mắt lườm Cố Nguyệt Hoài một cái, trong lòng chán ghét vô cùng nhưng vẫn phải quay vào nhà, hai tay run rẩy mở cái hộp nhỏ cất tiền của anh mình ra đếm đủ mười đồng từ bên trong, có cả tiền chẵn và tiền lẻ.
Hồi lâu sau Trần Nhân đi ra khỏi nhà, bước chân rất thoải mái.
Cô ta căm ghét lườm Cố Nguyệt Hoài sau đó chợt hất cằm, ném đống tiền lẻ trong tay lên người Cố Nguyệt Hoài. Tiền đồng lập tức rơi đầy đất.
Thấy Trần Nhân cầm mười đồng đi ra, đám xã viên thuộc đại đội đứng xung quanh không khỏi nhìn cô ta với ánh mắt ngưỡng mộ. Không hổ là gia đình lao động điển hình của đại đội sản xuất Đại Lao Tử bọn họ. Một nhà bốn người đều kiếm được công điểm, hai người trong đó còn là tiểu đội trưởng đội sản xuất nữa chứ.
Trần Nhân nói mà mặt đầy vẻ sảng khoái: "Chẳng phải cô đòi tiền à? Cái đồ nghèo rách không biết xấu hổ! Như cô chỉ xứng quỳ xuống mà nhặt tiền thôi!"
Nói xong, cô ta vứt cái túi vải nhỏ trong tay xuống đất. Vì miệng túi không đóng chặt nên bột mì không được tính là quá trắng bên trong vãi đầy đất. Người dân xung quanh lại được thêm một lần đau tim.
Đó là lương thực đấy!
Nhưng Trần Nhân thì lại cười khúc khích chống nạnh nói: "Dù sao thì người nhà cô toàn ăn cơm chùa cả mà, ăn sao mà chẳng phải là ăn?" - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
"Tôi trả đủ đồ cho cô rồi, tiền cũng đã đưa, sau này bớt đến nhà tôi đi nhé! Muốn làm chị dâu Trần Nhân này à? Đời sau đi!"
Hàng mi của Cố Nguyệt Hoài không ngừng run rẩy, ánh mắt lạnh như sắp kết thành băng.
Lúc này đầu óc cô không được tỉnh táo lắm, cứ như đã trở lại đời trước rồi vậy.
"Cố Nguyệt Hoài, đồ xấu xí chết tiệt! Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga à?!"
"Đừng có mơ mộng hão huyền nữa, nhân lúc còn trẻ tìm một kẻ nào đó mà gả đi, sau này lớn tuổi lại còn xấu như ma vậy sao mà lấy được chồng? Đừng có ỷ lại anh trai tôi nữa."
"Nói cho mà nghe này, anh trai tôi có người mình thích rồi. Cô biết anh ấy thích ai không? Ha ha, là hàng xóm nhà cô, Điền Tĩnh đấy! Anh ấy đã dành dụm đủ tiền sính lễ rồi, đang chuẩn bị dùng một trăm đồng để hỏi cưới chị Điền Tĩnh như người thành phố đấy! Còn cả bốn món đồ giá trị (*) nữa!"
*Gồm đồng hồ, xe đạp, máy khâu và đài, vốn là bốn món đồ gia dụng mà các gia đình thời đó đều mơ ước sở hữu
"..."
Cùng là một tình huống đó nhưng suy nghĩ trong lòng cô đã không còn giống trước kia nữa rồi.
Ngày này của đời trước, ngày nào cô cũng đến tìm Trần Nhân, làm trâu làm ngựa cho cô ta, tự khom lưng uốn gối coi mình là kèo dưới, chỉ mong cô ta nói tốt giúp mình vài câu để Trần Nguyệt Thăng thấy được tấm lòng của mình, sau đó cưới mình về làm vợ.
Nhưng cô không ngờ được rằng một Trần Nhân mặc dù hay khinh bỉ nhưng chưa từng nói lời độc ác với mình hôm nay lại đột nhiên trở mặt. Cô ta không chỉ dùng mọi cách nhục nhã cô mà còn đẩy cô ngã vỡ đầu chảy máu nữa.
Cô không để ý đến vết thương, cứ ngơ ngơ ngác ngác vậy mà đi về nhà, vết thương không được chữa trị kịp thời nên khuôn mặt bị biến dạng.
Đến sau này cô mới biết hoá ra Trần Nguyệt Thăng bảo cô ta làm vậy. Trước kia anh ta không thèm để ý chẳng qua là vì cảm thấy không cần phải để ý đến cô mà thôi. Bây giờ anh ta đột nhiên để ý là vì nghĩ rằng mình có đối tượng chuẩn bị kết hôn rồi, sợ cô đến làm phiền phá hỏng tiếng tăm của mình khiến Điền Tĩnh hiểu nhầm.
Điền Tĩnh...
Nghĩ đến người này, hận thù dưới đáy mắt Cố Nguyệt Hoài gần như ngưng tụ được thành thực thể.
Cô nhắm mắt lại, cố gắng che giấu cảm xúc trong ánh mắt, đến khi mở mắt ra lần nữa thì mặt cô đã trở lại bình thường.
Cố Nguyệt Hoài ngước mắt lên nhìn chằm chằm Trần Nhân đang đắc ý trước mặt sau đó giơ tay chỉ đống bột mì dưới đất nói: "Chủ nhiệm Hoàng, Trần Nhân lãng phí lương thực, chứng tỏ lương thực nhà cô ta rất nhiều. Tôi yêu cầu đại đội không phát lương thực cho nhà bọn họ nữa mà chia ra phát cho các xã viên khác!"
Ở nông thôn những năm bảy mươi, ai cũng ăn không đủ no nên chỉ cần là lương thực thì đều cực kỳ quý giá, không được phép lãng phí.
Nghe Cố Nguyệt Hoài nói vậy, Trần Nhân giật nảy mình, bây giờ mới bắt đầu hoảng sợ.
Cô ta lập tức đứng thẳng lưng lại bình thường rồi vội vàng phân bua: "Thím à! Rõ ràng là tại Cố Nguyệt Hoài không cầm chắc túi lương thực chứ liên quan gì đến cháu đâu? Cô ta ăn không nói có vu oan giá hoạ cho cháu! Thím à, bà con à, mọi người không thể nghe cô ta nói bậy được!"
"Ánh mắt của mọi người ở đây sáng như tuyết. Rốt cuộc là tôi không cầm chắc hay cô cố ý vứt thì ai cũng biết rõ cả. Chẳng lẽ cô cho rằng vì tiếng tăm của tôi không được tốt nên bà con hiền lành trung thực đứng về phía cô?"
"Không! Không đâu, bà con luôn nhìn thẳng vào sự thật, cũng rất tỉnh táo, sao có thể giống cô được?"
Cố Nguyệt Hoài nghiêm túc tâng bốc tất cả mọi người xung quanh. Nghe cô nói vậy, bà con cũng ưỡn ngực lên phụ hoạ.
"Đúng vậy! Rõ ràng là Trần Nhân vứt túi lương thực mà. Cô ta còn đổi trắng thay đen vu oan cho Cố Nguyệt Hoài nữa chứ, phải bắt đi đại đội thôi!"
"Nhất định phải báo lên bí thư chi bộ. Đại đội chúng ta không thể khuyến khích hành động lãng phí lương thực này được!"
"Chủ nhiệm Hoàng, bà nói một câu rõ ràng đi, có phải nên bắt Trần Nhân lên đại đội giáo dục một thời gian không?!"
"..."
Bà con xung quanh cực kỳ tích cực, cứ như Trần Nhân chưa bị đưa đi giáo dục là chưa thể hiện hết lý lẽ và ngộ tính của bọn họ vậy.
Trần Nhân bị dọa sợ mềm cả chân, vừa xấu hổ vừa tức giận, nước mắt tràn ra chực trào trong hốc mắt.
Cô ta thật sự không ngờ mình chỉ muốn làm nhục Cố Nguyệt Hoài một chút, bắt cô phải quỳ xuống nhặt bột mì lên thôi mà lại bị hai ba câu của cô đảo ngược tình hình, biến thành cô ta tự rước lấy nhục.
Mọi người bị làm sao vậy?
Đây là Cố Nguyệt Hoài đấy! Là con gái nhà họ Cố tiếng tăm bết bát nhất đại đội sản xuất Đại Lao Tử!
Tại sao bọn họ lại giúp Cố Nguyệt Hoài chứ không giúp cô ta?
Chỉ cần liếc nhìn Trần Nhân một cái Cố Nguyệt Hoài cũng biết cô ta đang nghĩ gì rồi.
Bây giờ đang là năm 1972, mặc dù thôn Đại Lao Tử không nằm ở vùng sâu vùng xa gì nhưng vẫn thiếu thốn lương thực, đất đai cằn cỗi, dân số thưa thớt, điều kiện gian khổ. Ngày thường bà con đến ăn còn chẳng đủ no, chỉ có thể dựa dẫm vào tiếng tăm tốt để đổi chút lương thực.
Thời đại này vì ăn cơm no mà nhiều người còn vì việc nghĩa không quản người thân nữa kìa.
Huống chi cả tư tưởng và hành động của những người có mặt ở đây hôm nay đều đã bị kích thích. Có khi chỉ cần đọc mấy khẩu hiệu tuyên truyền hoặc làm một chuyện giúp người khác không kể công cũng có thể khiến bọn họ cảm thấy thỏa mãn từ tận đáy lòng.
Dù trước đây tiếng tăm của cô bết bát đến mức nào thì ít nhất bây giờ, vào giờ phút này, cô cũng là bên vừa yếu thế vừa có lý!
Cố Nguyệt Hoài cong môi cười nói: "Bà con ở đây đều là những đồng chí tốt có ngộ tính cao!"
Thấy Cố Nguyệt Hoài nói chuyện mạch lạc rõ ràng, lời lọt vào tai cũng rất dễ nghe, cảm giác chán ghét trong lòng Hoàng Phượng Anh không khỏi giảm đi ít nhiều.
Đến khi nhìn lại cô lần nữa, Hoàng Phượng Anh chợt cảm thấy hóa ra cơ thể mập mạp và bàn tay ngăm đen kia không đáng ghét đến vậy, trái lại hành động và lời nói của cô còn toát lên vẻ bình tĩnh lỗi lạc, khiến người ta nhìn mà thầm giật mình.
Hoàng Phượng Anh giơ một cánh tay lên cất cao giọng nói: "Áp giải Trần Nhân lên đại đội!"