Lam Thiên lại nhìn Phan Nhược Nhân một cái, thấy cô ta im lặng bèn nói nhỏ: “Cô vào đi.”
Điền Tĩnh gật đầu, ôm chăn ga mỏng tang đi vào, cúi chào với Phan Nhược Nhân và Lam Thiên: “Tôi tên Điền Tĩnh, sau này ở lại Trung tâm Thanh niên trí thức với mọi người.”
Phan Nhược Nhân nghịch móng tay của mình, hỏi: “Vậy cô nấu cơm một mình à?”
Giọng điệu của cô ta chả mấy tôn trọng, thậm chí là thấp thoáng có ý chế giễu.
Nhưng Điền Tĩnh lại làm như chẳng nhận ra, rụt rè mím môi cười nhẹ: “Không phải, đội sắp xếp ba người, tôi chỉ theo giúp thôi, vẫn còn hai bác gái có tay nghề không tệ, chắc sẽ không làm mọi người thất vọng đâu.”
Phan Nhược Nhân cười khẩy một tiếng, lười để ý đến cô ta nên cầm chậu nước chuẩn bị đi tắm.
Điền Tĩnh cũng chẳng quan tâm, gật đầu khách sáo với Lam Thiên xong rồi tìm một góc trên giường trải chăn ga ra, đây là thứ duy nhất có thể giữ ấm còn sót lại trong căn nhà sau khi Điền Đại Hữu và Điền Điềm dọn đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT