Ở một diễn biến khác, Cố Nguyệt Hoài tiến vào nơi ở dành cho nữ thanh niên trí thức.
Phan Nhược Nhân và Lam Thiên đều có mặt, một người ngồi bên bàn, người còn lại thì rúc người trên giường, khi thấy Cố Nguyệt Hoài tiến vào đều nhìn sang cô, ánh mắt của Phan Nhược Nhân mang theo sự chán ghét, còn Lam Thiên thì cực kỳ nhút nhát, không dám nhìn nhiều.
Mọi người vốn cũng không phải người chung đường, Cố Nguyệt Hoài cũng lười chào hỏi họ, cô quan sát đánh giá gian phòng.
Gian phòng dành cho thanh niên trí thức giữa nam và nữ không khác nhau là mấy, đều là giường ghép lớn, nhưng vì chỉ có ba nữ nên chăn giường được chia ra vô cùng tách biệt, ranh giới rõ như con sông phân chia Chu và Hán, mà chăn ga của cô thì được để gọn ở ngoài cùng.
Cố Nguyệt Hoài cũng không kén chỗ, dù sao thì qua một khoảng thời gian nữa là Trung tâm Thanh niên trí thức sập rồi, cô cũng phải quay về nhà thôi.
Cô trải chăn ga ra xong thì bên ngoài lại vang lên giọng của Tống Kim An: “Nhược Nhân, Lam Thiên, đi ăn tối thôi!”
Phan Nhược Nhân lạnh lùng trừng Cố Nguyệt Hoài một cái, cũng không chờ Lam Thiên mang giày vào đã ra khỏi phòng trước, Lam Thiên cắn môi, im lặng đứng dậy mang giày ra ngoài theo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT