Lưu Nhị Nhĩ sờ cái bụng của bò mẹ, trong mắt lóe lên tia tham lam.
Một chốc sau, gã nhận ra có người ở đằng trước, bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn sang. Trong ánh hoàng hôn có chút mịt mờ, Cố Nguyệt Hoài đứng thẳng tắp ở nơi đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía gã, Lưu Nhị Nhĩ không khỏi run cầm cập.
Cố Nguyệt Hoài chỉ vờ như không nhìn thấy, tiến gần thêm mấy bước, từ trên nhìn xuống con bò mẹ to lớn, nhẹ nhàng hỏi: “Chú Lưu, chú dắt bò đi dạo đó à? Con bò mẹ này bây giờ đã là vật báu quý giá của đại đội chúng ta, còn phải để chú Lưu quan tâm rồi.”
Lưu Nhị Nhĩ ngượng ngùng cười một tiếng: “Đúng đúng, trời không còn sớm nữa, chú kéo bò trở về trước đây.”
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày lại: “Trở về? Về chỗ nào vậy chú? Không về khu chăn nuôi hay sao?”
Lưu Nhị Nhĩ hắng giọng một cái: “Bí thư chi bộ nói sợ bò chết cóng trong chuồng nên để chú đưa bò về nhà. Cháu cũng biết chú ở một mình mà, chẳng có gì phải lo cả, ngày thường cũng thân với bò nữa.”
Cố Nguyệt Hoài nửa híp mắt, nghi ngờ nhìn Lưu Nhị Nhĩ, kiếp trước bò cái cũng bị gã dắt về nhà sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play