Thẩm Bồi là lối thoát duy nhất của cậu ấy.
Cậu ấy sẽ nói tất cả cho Thẩm Bồi, không giữ lại chút gì. Bởi vì trong thế giới của Thẩm Du, không ai bao dung hơn Thẩm Bồi, cũng không ai ấm áp hơn Thẩm Bồi.
Cậu ấy không muốn đi khám bệnh bởi vì chi phí rất đắt, không muốn nói với ba mẹ vì bọn họ sẽ vì cậu ấy mà nhọc lòng, không muốn nói với ông nội vì ông đã già rồi, không cần phải lo lắng vì cậu ấy nữa.
Thẩm Bồi là cây cầu duy nhất giữa thế giới nhỏ của cậu ấy và thế giới bên ngoài.
Thẩm Bồi dẫn Thẩm Du đến trạm y tế xử lý vết thương rồi mới bắt xe đến bệnh viện trung tâm. Thực ra cậu cũng không có kinh nghiệm đi khám bệnh, cái gì mà xếp hàng bốc số cậu chỉ thấy đại khái trên ti vi thôi, cho nên bắt đầu thực hành thì lộ rõ sự không thạo, may là bây giờ mới bốn giờ sáng, bệnh viện không có ai, y tá trực đêm rất dịu dàng nhẫn nại, Thẩm Bồi bốc số theo hướng dẫn.
Khoa tâm lý không có ca đêm, Thẩm Bồi mệt mỏi chợp mắt, chẳng bao lâu đã bị cái đầu dựa vào vai đánh thức.
Thẩm Bồi giơ tay đỡ đầu Thẩm Du, nhẹ nhàng kê lên chân mình, cởi áo khoác ra đắp cho cậu ấy, sau đó trầm mặc nhìn chằm chằm đèn trắng trên đỉnh đầu mà ngẩn người.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT