Nửa đêm, Thẩm Bồi bị Thẩm Du làm thức giấc.
Cậu xoa mắt, giơ tay bật đèn ngủ, khàn giọng hỏi làm sao thế.
Mắt Thẩm Du rất to, lúc rơi nước mắt nhìn vô cùng đáng thương, thoáng chốc Thẩm Bồi tỉnh táo lại, nhẹ nhàng ôm vai, vỗ lưng cậu ấy từng cái một, ấm áp lặp đi lặp lại: “Không sao rồi, không sao rồi.”
Thẩm Du vừa chớp là nước mắt rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi lên bả vai Thẩm Bồi. Nhưng cậu ấy im lặng không nói tiếng nào, cho tới lúc Thẩm Bồi vỗ mỏi cả tay mới nhỏ giọng nói: “Anh, có phải em rất phiền phức không?”
“Không phải.” Thẩm Bồi nói một cách khẳng định.
“Xin lỗi anh, em cứ gây thêm phiền phức cho anh mãi.” Đột nhiên Thẩm Du run rẩy một cách không bình thường, cảm xúc mất kiểm soát muốn bật khóc thật to, nhưng lại cắn chặt răng không chịu phát ra tiếng.
Trong lòng Thẩm Bồi lo lắng không yên nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh, dịu dàng lại không cho từ chối mà bóp chặt hai má, ép cậu ấy thả lỏng miệng, nhờ vậy môi mới không bị cắn rách.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play