Người Câm

CHƯƠNG 5


1 tháng

trướctiếp

… giống như Bạch Sanh đang nói: Không có gì, không cần để ý…

--

Sau khi đại thẩm biết được Bạch Sanh là một nhóc câm, trên mặt hiện lên một chút tiếc nuối, bà nhìn Bạch Sanh lớn lên xinh đẹp sạch sẽ, nhưng lại không nhắc chuyện cưới vợ nữa.

Bạch Sanh không cảm thấy gì, nhưng Trần Ngư lại thấy một chút hụt hẫng, xoa nhẹ đầu Bạch Sanh, lại ôm cậu thật chặt.

Bị xoa đầu nên Bạch Sanh rụt rụt cổ, cậu cảm nhận được cảm xúc của Trần Ngư, quay đầu lại, vỗ nhẹ mu bàn tay của Trần Ngư.

Cái vỗ này không nặng cũng không nhẹ, nhưng lại là sự an ủi không tiếng động, giống như Bạch Sanh đang nói: Không có gì, không cần để ý.

Trần Ngư cảm nhận được, trong lòng lại càng khó chịu.

Nguyên do của sự khó chịu này Trần Ngư cũng không hiểu được, chỉ vô cớ cảm thấy, không hy vọng Bạch Sanh vì hắn mà vạch trần vết thương.

Trong tiềm thức của Trần Ngư, chuyện Bạch Sanh là một nhóc câm, có lẽ đối với hắn mà nói, là một sự băn khoăn.

Đoạn đường từ thôn lên trấn không ngắn, đi được nửa đường Bạch Sanh đã ngủ gục trong ngực Trần Ngư.

Hôm nay có gió, Trần Ngư sợ Bạch Sanh bị cảm, liền mượn áo khoát của một thẩm trong xe, bọc Bạch Sanh lại, che gió cho cậu.

Đến trấn rồi mà Bạch Sanh còn chưa tỉnh lại, Trần Ngư nhẹ nhàng lay Bạch Sanh, động tác rất cẩn thận, như là sợ Bạch Sanh bị đau, mà nhẹ quá lại sợ Bạch Sanh không tỉnh.

Cũng may Bạch Sanh ngủ không sâu, Trần Ngư lay hai cái thì cậu đã mơ màng tỉnh dậy.

Cậu mở mắt nhìn Trần Ngư, ngồi dậy nhìn thoáng qua bốn phía, mới vừa rồi ánh mắt còn mông lung đột nhiên thanh tỉnh, lúc nhìn thấy cảnh vật cảnh tượng ở trên trấn thì ánh mắt cũng sáng lên.

Cậu nhìn Trần Ngư, lại nhìn những người trên trấn, trên mặt tràn đầy ý cười.

“Tới rồi.” Trần Ngư nói với Bạch Sanh.

Bạch Sanh vui sướng đứng lên, níu áo Trần Ngư, bộ dạng vô cùng gấp gáp.

Trần Ngư thấy vậy, bất đắc dĩ đứng lên, hắn nhìn tay cậu đang níu lấy áo mình, nói: “Nắm chặt ta, đừng để bị lạc.”

Bạch Sanh nghe lời, tay nắm lấy góc áo càng chặt thêm, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Ngư ngoan ngoãn gật đầu, khóe môi giương lên, giống như chó nhỏ, đặc biệt đáng yêu.

Trần Ngư nhìn dáng vẻ này của cậu, lại nhịn không được muốn xoa đầu cậu, nhưng cuối cùng cũng áp chế xao động trong lòng xuống, cái gì cũng không làm, chỉ dẫn theo Bạch Sanh hòa vào dòng người.

Trấn náo nhiệt hơn so với thôn, trong chợ người đến người đi, cửa hàng quán nhỏ gì đều có.

Bạch Sanh đương nhiên vô cùng hưng phấn, cũng không biết trước kia được nuôi dưỡng như thế nào, rõ ràng là công tử nhà giàu, nhưng đối với đồ vật trên các quầy hàng, cái nào cũng thấy mới lạ.

Vốn là Trần Ngư dẫn Bạch Sanh đi, nhưng đi tới đi lui một hồi, lại đổi thành hắn đi theo phía sau cậu, tùy ý Bạch Sanh lôi kéo góc áo, thường thường cũng dừng lại theo bước chân y.

Mỗi lần dừng lại, Bạch Sanh sẽ chỉ vào một món đồ nào đó, giống như là cho Trần Ngư xem một phát hiện vô cùng vĩ đại.

Mấy món đồ kia Trần Ngư đã thấy nhiều lần, nhưng khi Bạch Sanh chỉ cho hắn, hắn vẫn sẽ nghiêm túc nhìn, rồi đáp lại.

“Thật xinh đẹp.”

“Thật đáng yêu.”

“Thật kỳ quái.”

Những lời đáp lại ngắn gọn bâng quơ này, thật sự là rất bình thường, nhưng mỗi khi Bạch Sanh nghe, ý cười sẽ càng sâu hơn.

“Đệ thích sao?” Kỳ thật mỗi lần Bạch Sanh chỉ, Trần Ngư sẽ hỏi câu này, nhưng Bạch Sanh luôn lắc đầu cự tuyệt.

Trần Ngư không hiểu là cậu thật sự không thích hay là khách khí, nhưng cũng cẩn thận quan sát biểu tình của Bạch Sanh, xem cậu có thật sự không muốn hay không.

Lại đến trước một quầy hàng, quầy hàng bày bán kẹo đủ màu sắc, Bạch Sanh nhìn, không nói chuyện.

Trần Ngư nhìn biểu tình của cậu, rõ ràng là đối phương không nói gì nhưng hắn có thể xác định là đối phương muốn.

Trong lòng hắn có chút buồn cười, kéo Bạch Sanh đến gần hơn, cũng không hỏi cậu có thích không, trực tiếp lấy một ít kẹo lên.

Bạch Sanh kéo góc áo hắn, Trần Ngư quay đầu nhìn, chỉ thấy cậu lắc đầu, ý là hắn không cần mua.

“Mua một ít đi, ta muốn ăn.” Trần Ngư nói.

Bạch Sanh nghe lời này, sửng sốt một chút mới gật đầu.

Mỗi loại kẹo Trần Ngư đều mua một ít, chủ yếu là hắn rất ít ăn kẹo, không biết loại nào ngon, mua nhiều loại một chút, nếu Bạch Sanh thích ăn loại nào thì lần sau sẽ mua nhiều hơn.

Chủ quầy rất nhiệt tình, lúc Trần Ngư mua kẹo vẫn luôn nói chuyện.

“Vị này ăn ngon nè.” Chủ quầy chỉ vào một loại rồi giới thiệu với Trần Ngư: “Loại có đậu phộng ăn cũng rất ngon.”

“Đây là đệ đệ của ngươi sao?” Chủ quầy nhìn về phía Bạch Sanh, lấy một ít kẹo đưa cho cậu: “Nè, ngươi nếm thử đi, ăn ngon lại đến mua.”

Nhiệt tình của chủ quầy không thể chối từ, Trần Ngư nghe hai từ “đệ đệ” thì ngẩng đầu lên, hắn nhìn Bạch Sanh rồi lại nhanh chóng cúi đầu.

Nghĩ thầm, nếu Bạch Sanh là đệ đệ của hắn thì tốt rồi, hắn nhất định sẽ rất cố gắng nuối dưỡng Bạch Sanh thật tốt.

Lúc rời khỏi quầy kẹo, Trần Ngư một tay cầm túi kẹo một tay nắm tay Bạch Sanh.

Hắn vốn dĩ chỉ là theo quán tính, cứ nghĩ Bạch Sanh cũng sẽ giống như mọi lần là nắm lấy góc áo hắn, nhưng không biết vì sao lần này Bạch Sanh lại không nắm lấy áo mà nắm trở lại tay hắn.

Lòng bàn tay Bạch Sanh mềm mại, lúc nắm tay Trần Ngư, thân mình hắn không tự giác mà cứng đờ, hắn cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay cậu, quay đầu nhìn, chỉ thấy Bạch Sanh đang cúi đầu ăn kẹo, cảm nhận được ánh mắt của Trần Ngư, ngẩng đầu cười với hắn một cái, một chút cũng không cảm thấy có gì không đúng.

Nhưng mà thật sự là không có gì không đúng, hai người nam nhân, nắm tay nhau cũng không có gì kỳ.

Trần Ngư rũ mắt, nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, trong lòng thầm nghĩ.

“Ăn ngon không?” Trần Ngư hỏi.

Bạch Sanh chuẩn bị bỏ thêm một viên kẹo khác vào miệng, nghe Trần Ngư hỏi, tạm ngưng một chút rồi lại đưa viên kẹo đó cho Trần Ngư.

Lúc đưa kẹo qua, giấy gói kẹo lướt qua cánh môi Trần Ngư, Trần Ngư nhìn Bạch Sanh, lại nhìn viên kẹo trước mặt, trầm mặc một chút, lại duỗi tay lấy viên kẹo bỏ vào miệng, nói: “Cám ơn.”

Đây là một viên kẹo trái cây, vị chua chua ngọt ngọt tràn ngập khoang miệng của Trần Ngư, hắn vốn không thích hương vị này, nhưng dưới ánh nhìn tha thiết của Bạch Sanh, lại nói: “Ăn ngon.”

Bạch Sanh nghe vậy rất vui, cũng bóc một viên kẹo ra ăn, cũng gật đầu với Trần Ngư như để xác nhận: Đúng là rất ngon.

Hai người đi dạo chợ một chốc, Bạch Sanh bị Trần Ngư dẫn đến một cửa hàng quần áo.

Bạch Sanh không biết Trần Ngư dẫn cậu đến đây làm gì, ngẩng đầu nhìn quần áo treo bên trên.

Hiện giờ trên trấn có bán hai loại là y phô và chế y phô. Chế y phô là quần áo may sẵn, dựa theo đa số dáng người mà may thành. Còn y phô thì phải dựa theo số đo của từng người và kiểu dáng theo yêu cầu để may.

Ngày thường Trần Ngư đều mua chế y phô, vải bố là dễ mua nhất, chọn hai bộ là xong, lần này cũng vậy, vì không chờ được thời gian để may y phô.

“Bộ này, bộ này, cùng với bộ kia nữa.” Trần Ngư chỉ vào quần áo trên tường, nói với ông chủ: “Lấy xuống để đệ ấy thử xem.”

Vải thô Bạch Sanh mặc trên người làm cậu bị dị ứng, hôm nay hắn dẫn cậu lên trấn, chủ yếu là mua vài bộ quần áo khác cho cậu.

Bạch Sanh nghe lời này thì đôi mắt trừng to, kéo góc áo Trần Ngư, còn dùng sức vài cái.

“Làm sao vậy?” Trần Ngư quay đầu nhìn.

Bạch Sanh nhìn thoáng qua ông chủ, lại nhìn Trần Ngư, nhíu mày kéo Trần Ngư ra khỏi cửa hàng.

Sau khi ra ngoài, Bạch Sanh có nhiều lời muốn nói, nhưng bởi vì mình không thể nói chuyện mà sốt ruột, cậu cúi đầu nhìn mặt đất muốn tìm nhánh cây, nhưng trên mặt đường lót gạch xanh, không chỉ không có nhánh cây còn không thể viết.

Cậu cũng không mang theo giấy bút, vô cùng sốt ruột mà nhìn Trần Ngư lắc đầu.

Trần Ngư nhìn dáng vẻ này, tay nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Bạch Sanh để trấn an, sau đó đoán ý của cậu: “Không thích những bộ quần áo đó sao?”

Bạch Sanh nghe lời này, càng lắc đầu nhiều hơn, chắc là không có ý đó.

Trần Ngư lại đoán: “Là không muốn mua?”

Bạch Sanh gật đầu, cậu nhìn Trần Ngư, môi mím lại, ra vẻ rất là nghiêm túc.

Trần Ngư thấy vậy thì ngạc nhiên hỏi: “Vì sao?”

Bạch Sanh đi lại vài bước, chỉ chỉ chỗ treo quần áo, lại vỗ vỗ túi mình, xua xua tay.

Những động tác liên tục thể hiện ra khiến Trần Ngư phản ứng không kịp, chỉ có thể từ từ đoán.

“Ý là đệ không có tiền?” Trần Ngư hỏi.

Bạch Sanh gật đầu, lại lắc đầu, chỉ giá cả rồi lại chỉ lên trời.

“Ý là…giá quá cao ư?” Trần Ngư kiên nhẫn đoán: “Rất quý giá?”

Bạch Sanh nghe xong, nghiêm túc gật đầu.

“Bởi vì rất quý, cho nên không muốn mua?” Trần Ngư hỏi.

Đây đúng là những gì Bạch Sanh nghĩ, cậu y tới kéo tay Trần Ngư muốn rời đi.

Trần Ngư bị hành động này của Bạch Sanh làm trong lòng cảm thấy mềm mại, hắn giữ tay Bạch Sanh lại, nói: “Không sao, ta có tiền.”

Bạch Sanh nhíu mày, vẫn lắc đầu.

Trần Ngư buồn cười, lại thay đổi cách nói khác: “Nhưng mà ta rất muốn mua cho đệ, còn muốn nhìn đệ mặc nó nữa.”

Nghe lý do này, Bạch Sanh hiển nhiên là bị dao động, cậu nhìn Trần Ngư, ánh mắt mang theo vài phần khó hiểu cùng không xác định.

“Những bộ quần áo đó rất đẹp, ta muốn nhìn xem khi đệ mặc nó lên người thì sẽ như thế nào.” Trần Ngư thấy vậy, thừa thắng xông lên: “Đệ mặc vào chắc chắn rất đẹp.”

“Ta mua, đệ mặc, ta xem, có phải ta có lời rồi không?” Trần Ngư nói.

Kỳ thật cách nói này rất lung tung, không hề có đạo lý, nhưng Bạch Sanh bị Trần Ngư nói đến mơ hồ, giống như thật sự cảm thấy hơi hơi có lý.

Cậu nhìn Trần Ngư, hơi chút do dự, chần chừ một lúc sau mới vươn tay giơ lên một ngón tay.

“Ý là chỉ có thể mua một bộ?” Trần Ngư hỏi.

Bạch Sanh gật đầu.

Trần Ngư làm ra vẻ buồn bã: “Nhưng mà ta muốn mua mấy bộ lận.”

Bạch Sanh không biết làm sao bây giờ, cậu rối rắm nhìn Trần Ngư, có vẻ như là không biết làm sau từ chối hắn, lại không muốn hắn tốn quá nhiều tiền.

“Hay là như vầy đi, ta mua vài bộ thôi, để đáp lại tấm lòng của ta, đệ phải quý trọng những bộ quần áo đó và thường xuyên mặc cho ta xem được không?” Trần Ngư thương lượng với Bạch Sanh.

Bạch Sanh cảm thấy không thích hợp, chưa kịp suy nghĩ kỹ hơn, đã bị Trần Ngư kéo đến cửa hàng lúc nãy, lấy sét đánh không kịp bưng tai chọn mua mấy bộ quần áo, nhanh chóng thanh toán tiền.

Chờ lúc cậu hiểu ra vấn đề, quần áo đã được mua xong.

Cậu muốn nói gì đó, nhưng cậu là người câm, cái gì cũng không nói được.

Thì ra đây chính là ngậm bồ hòn, Bạch Sanh nghĩ thầm, nhưng cảm thấy so sánh này cũng không thích hợp, Trần Ngư mua quần áo cho cậu, Trần Ngư tốn tiền, cậu mới là người được lợi.

Nhưng Trần Ngư thiệt thòi, vì sao lại có vẻ cao hứng như vậy? Bạch Sanh nghĩ không ra.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp