…Ta không thể ở cùng với huynh sao?…

--

Trời mưa đã vài ngày, đến hôm nay rốt cuộc cũng tạnh.

Lúc Trần Ngư từ trong nhà đi ra ngoài, vừa vặn gặp được Phúc thúc đang phơi lưới.

Phúc thúc là hàng xóm của Trần Ngư, tính cách thành thật, ngày thường cũng hay qua tâm đến hắn.

“A Ngư, chuẩn bị ra biển sao?” Phúc thúc quan tâm hỏi Trần Ngư.

Trần Ngư lắc đầu trả lời: “Đi xem thôi thúc, mới vừa ngừng mưa không lâu, trên biển sợ là mưa vẫn chưa ngừng.”

Trần Ngư sống trong một thôn xóm nhỏ vùng duyên hải, nhiều thế hệ thôn dân sinh sống tại đây, ven biển thì đương nhiên có cá, lấy ngư nghiệp làm nghề chính, cuộc sống không quá dồi dào, nhưng cũng ổn định.

“Chắc là chưa ngừng đâu, muốn ra biển phải chờ thêm thôi.” Phúc thúc hỏi Trần Ngư có phải muốn ra biển không, thật ra cũng không phải cảm thấy Trần Ngư muốn ra biển, mà là xuất phát từ quán tính.

Trần Ngư ở trong thôn bọn họ, là người dám nói dám làm, tuổi trẻ sức khỏe tốt, lại lớn gan, kỹ thuật đánh cá lại giỏi, mỗi lần ra biển thu hoạch, so với ngư dân có tuổi như ông còn nhiều hơn mấy lần.

Bộ dáng cũng coi như dễ nhìn, gương mặt hàm hậu, thân hình cao lớn, cơ bắp căng chặt không hề khoa trương, tuy hàng năm đều đi đánh cá, làn da phơi nắng có chút đen, nhưng lại không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của anh, ngược lại càng có nét đàn ông hơn.

Nếu không phải điều kiện trong nhà không tốt, không chừng người làm mai đến gặp anh xếp hàng dài đếm không hết.

“Chờ sóng gió ngừng, con có ra biển thì kêu thúc một tiếng, chúng ta cùng nhau đi, biết không?” Phúc thúc nhìn Trần Ngư, mang theo ý cười nói với hắn.

Chuyện này đương nhiên hắn không có ý kiến, rất nhanh trả lời đồng ý.

Đồng ý lần sau ra biển sẽ gọi Phúc thúc, Trần Ngư liền đi hướng bờ biển.

Mới vừa ngừng mưa, bởi vì không ai ra biển, bờ biển cũng không có ai, Trần Ngư liếc mắt một cái liền thấy trên bãi biển rải rác mấy thanh gỗ cùng mấy rương đựng hàng hóa.

Mưa liên tục mấy ngày nay, trên biển cũng sóng gió không ngừng, nơi này đồ đạc hỗn độn, rõ ràng là thương thuyền nhà ai ở trên biển gặp nạn, bị sóng biển cuốn đi, cuối cùng bị thủy triều đánh dạt vào bờ.

[Thương thuyền: Tàu dùng vào việc buôn bán trên sông, trên biển.]

Nhìn qua, thương tổn vô cùng lớn.

Trần Ngư không khỏi thở dài, nhìn ra mặt biển rộng lớn vô ngần, sau đó lại yên lặng thu hồi tầm mắt.

Biển này, là toàn bộ lương thực cùng kế sinh nhai của thôn dân, cũng là ác ma cắn nuốt sinh mệnh.

Trần Ngư đến bờ biển vì để kiểm tra thuyền đánh cá của chính mình, thấy thuyền đánh cá không có vấn đề gì cũng không vội vã trở về, mà đi dọc theo bờ biển đem từng khối gỗ của thương thuyền kia nhặt về, tính toán đem chúng nó trở thành củi đốt.

Trên bờ biển trừ những khối gỗ vụn ra còn có một ít hàng hóa bị ngâm trong nước biển.

Trần Ngư nhặt một món đồ có thể miễn cưỡng thấy được chữ viết trên đó, trên đó có khắc một chữ “Bạch”.

Không chừng là họ của chủ nhân con thuyền.

Hắn đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy những tiếng sột soạt, như là một viên đá nhỏ gõ vào ván gỗ, âm thanh rầu rĩ.

Trần Ngư nhíu mày, theo tiếng động mà tìm, chỉ thấy phía sau tảng đá lớn cất giấu một cái rương hàng hóa không hề bị hư tổn gì.

Cái rương này không giống với những cái bị hư ngoài kia, đã được gia cố qua, còn không thấm nước.

Đây cũng có thể là nguyên nhân khiến nó không bị hư tổn.

Nắp rương bị những chiếc đinh đóng chặt, âm thanh mà anh nghe cũng phát ra từ bên trong.

Bên trong là vật sống.

Ý thức được chuyện này khiến Trần Ngư không mấy do dự, không nói hai lời liền bắt đầu tìm dụng cạy nắp rương lên.

“Phanh” một tiếng, nắp rương bật ra, rơi xuống mặt đất, vật sống bên trong cũng hoàn toàn xuất hiện trước mặt Trần Ngư.

Nói là vật sống cũng không chính xác, phải nói là “Người”.

Trong rương hàng, là một cậu nhóc đang nằm trong đó, đứa nhỏ có thân hình nhỏ xinh, bên cạnh còn có một ít đồ ăn vương vãi cùng bị nước rỗng, nhìn thấy có chút không ổn, gương mặt tái nhợt không có chút máu, đôi mắt nhắm lại, môi khô bong tróc, một bàn tay đang cầm gì đó không ngừng gõ vào vách rương.

Rõ ràng nhìn như sắp chết, nhưng khát khao muốn sống lại rất mãnh liệt.

Trần Ngư nhìn người bên trong, không biết nên nói cái gì.

Trong lòng anh rất rõ ràng, đây có thể là sinh mệnh cuối cùng được đội thuyền kia bảo vệ.

Có lẽ cảm nhận được ánh sáng, đứa nhỏ cuộn tròn trong rương kia đột nhiên mở bừng mắt, cậu nhìn về phía Trần Ngư, há miệng thở dốc như muốn nói gì đó, nhưng Trần Ngư lại không nghe thấy cái gì, đối phương lại nhanh chóng ngất đi.

Trần Ngư cõng cậu lên lưng đi đến chỗ đại phu trong thôn, cậu rất nhẹ, theo lý mà nói, người hôn mê bởi vì không có tri giác nên phải nặng mới đúng.

Nhưng cậu nằm ở trên lưng, lại không cảm giác được trọng lượng, giống như giây tiếp theo sẽ bị gió thổi đi mất.

Đại phu nói đứa nhỏ không có gì trở ngại, chỉ là sợ hãi và bị mất nước, trôi dạt trên biển mấy ngày, thân thể suy yếu nên hôn mê thôi, chờ tỉnh lại thì sẽ không sao.

Trần Ngư nghe xong lời bác sĩ, cũng nhẹ nhàng thở ra, nhìn cậu nằm trên giường, tìm cái ghê ngồi xuống.

Vừa rồi ở trên bờ biển nhìn không kỹ, hiện tại ngồi xuống, Trần Ngư mới nhìn kỹ mặt cậu.

Đứa nhỏ này lớn lên thật xinh đẹp, trắng nõn sạch sẽ, so với cô gái đẹp nhất trong thôn còn đẹp hơn.

Nhìn quần áo trên người, là kiểu trưởng thành nhưng chưa trải qua sóng gió, chắc là tiểu công tử của gia đình giàu có nào đó.

Trần Ngư nghĩ, ánh mắt lại dừng trên mặt cậu, chậm rãi dời mắt xuống cánh tay, chỉ thấy bàn tay mảnh khảnh đang nắm chặt một miếng ngọc bội.

Ngọc bội có dấu vết bị mòn, vừa rồi chắc là dùng cái này để gõ vào thành rương.

Trần Ngư không ở lại chỗ đại lâu lắm, hắn còn nhiều chuyện phải làm cho nên ở lai một chút rồi đi.

Con trai nhỏ của đại phu chạy đến nói cho hắn, lúc đứa nhỏ kia tỉnh lại, đã gần chạng vạng, Trần Ngư đang chuẩn bị nấu cơm.

Người rốt cuộc là do Trần Ngư cứu về, tuy không phải là người thân, nhưng chung quy cũng có một phần trách nhiệm.

Trần Ngư đi tới nhà đại phu, liếc mắt một cái đã nhìn thấy cậu ngồi ở trên giường.

Đứa nhỏ tỉnh lại đối với hoàn cảnh xa lạ vẫn có chút đề phòng, cả người gầy nhom cuộn tròn trong góc giường, tay cầm cái chăn, che đậy nửa thân người, đôi mắt đánh giá bốn phía, giống như một bé mèo nhỏ vừa nhát gan vừa tò mò.

Đại phu đang nói với cậu tình huống hiện tại, thấy Trần Ngư đi tới liền chỉ vào hắn: “Nè, đây là người đã cứu ngươi đó.”

Đứa nhỏ nghe thấy, tầm mắt chuyển qua nhìn Trần Ngư, đôi mắt cậu tròn xoe giống như là nai con.

Cậu gật đầu với Trần Ngư, Trần Ngư nhìn rồi đi đến trước giường ngồi xuống: "Ngươi biết cách nào liên hệ với người nhà không?”

Người đã tỉnh, việc cấp bách trước tiên là liên hệ với người nhà, tuy rằng Trần Ngư cứu người, nhưng cũng không có tính toán giữ đối phương lại.

Đứa nhỏ dừng một chút, sau đó nhìn Trần Ngư gật đầu.

Trần Ngư thấy vậy nhẹ nhàng thở ra: “Vậy ngươi nói đi, chúng ta tìm cách liên hệ giúp ngươi.”

Nhưng cậu lại không nói chuyện, rũ đầu xuống, nắm lấy chăn, bộ dáng vô cùng do dự.

Trần Ngư cảm thấy nghi hoặc, đang muốn nói gì đó, liền thấy cậu buông lỏng bàn tay đang nắm chăn ra, nhìn về phía Trần Ngư, miệng mở ra, phát ra tiếng nghẹn ngào nhưng không có âm thanh, tay đặt lên cổ mình, điểm nhẹ lên, sau đó chỉ Trần Ngư, xua xua tay.

Cậu chưa nói gì, cũng không cách nào nói, nhưng mọi người đều hiểu.

Trần Ngư nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cậu, trong lòng giống như có thứ gì đó đè ép lên, rầu rĩ, không còn tâm trạng gì nữa.

Cậu không nói được, giao tiếp lại trở thành vấn đề.

“Biết viết chữ không?” Trần Ngư nhíu mày hỏi cậu.

Cậu nhìn Trần Ngư, đôi mắt đột nhiên sáng lên, gật mạnh đầu.

Đại phu thấy vậy, xoay người vào trong tìm giấy bút.

Cậu cầm lấy, mực nước đen nhánh nhuộm đẫm trang giấy, từng nét từng nét tụ hội thành chữ, ngoài dự kiến chữ cậu viết rất đẹp.

Trần Ngư nhìn chữ, lại nhìn thoáng qua gương mặt cậu.

Khi viết chữ, đứa nhỏ xinh đẹp ra vẻ rất nghiêm túc, môi hơi nhấp, hai bên má phồng lên một chút thịt không rõ ràng, nhìn qua liền muốn véo một cái.

Trong đầu tự nhiên hiện ra ý muốn này, Trần Ngư vội chà xát bàn tay đang rủ xuống bên hông, giống như muốn che đi ý nghĩ đó trong lòng.

Một hàng chữ viết xong, cậu ngẩng đầu lên nhìn Trần Ngư.

Trần Ngư mới thu hồi ý nghĩ lung tung rối loạn trong đầu, nhìn dòng chữ trên trang giấy.

(Bạch gia ở Xuân Thành, viết thư là có thể liên hệ được.)

Xuân Thành, Trần Ngư đã từng nghe nói qua, thỉnh thoảng sẽ có vài tiểu thương bên đó đến đây thu mua cá.

Thôn trang nhỏ này của bọn họ không có chỗ gửi thư, cho nên có thể chờ đến lần sau có người bên đó qua mua cá, đem thư gửi cho họ.

Nhưng thời gian tiểu thương đến đây không cố định, trước khi liên hệ được với người nhà của đứa nhỏ, cậu đành phải ở lại đây.

Trong lúc nhất thời chuyện này lại trở thành vấn đề, Trần Ngư không muốn đem đứa nhỏ về nhà, bình thường hắn rất bận, nhất là khi đi đánh cá, cả ngày không về nhà, cũng không nấu cơm, hiển nhiên không thể chăm sóc tốt cho cậu chủ thoạt nhìn da mềm thịt non quý giá này, nhưng người do chính mình đem về, không thể làm phiền người khác được.

Trần Ngư nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết làm thế nào.

Lúc này đại phu lại nói: “A Ngư, không bằng trước khi liên hệ được với người nhà của nhóc câm này thì để nhóc lại nhà ta đi.”

Điều này hiển nhiên phù hợp với mong muốn của Trần Ngư, nhưng không biết vì sao, nghe đến xưng hô “nhóc câm” này, mày Trần Ngư tự nhiên nhíu lại, trong lòng cảm thấy kỳ lạ không nói thành lời.

Trần Ngư không thích xưng hô này, nhưng cũng không phản đối, chỉ cảm thấy trước mắt đây là biện pháp tốt nhất, vì thế nhìn về phía đại phu: “Đương nhiên không thể tốt hơn rồi.”

Đại phu có lòng tốt, cũng không cần ra biển, có thể chăm sóc cậu chủ nhỏ quý giá này tốt hơn hắn.

Nhưng hắn cũng không phải cứ như vậy mà để mặc cậu ở đây cho đại phu lo, Trần Ngư nói: “Trong khoảng thời gian này, đồ ăn nhóc ấy ăn cứ để ta lo cho, ngày mai ta sẽ đem một bao gạo tới.”

Hai người đang thương lượng, cổ tay áo Trần Ngư đột nhiên bị kéo một cái, Trần Ngư nhìn về phía cậu, liền viết xuống giấy một dòng chữ: (Ta không thể ở cùng với huynh sao?)

Trần Ngư nhìn dòng chữ mà ngây ngẩn cả người, hắn nhìn về phía cậu, chỉ thấy trong đôi mắt xinh đẹp kia mang theo chút ánh sáng cùng chờ mong.

Hắn không biết vì sao cậu lại đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng dường như trong lòng hắn bị chạm nhẹ một cái.

Hầu kết Trần Ngư hơi lăn lộn, hắn rũ mắt, tránh đi cái nhìn của cậu.

Bị người đẹp như vậy nhìn, khó tránh khỏi sẽ động lòng.

“Xin lỗi, nếu ta để ngươi theo ta về, sẽ không chăm sóc tốt cho ngươi.”

Hắn không nhìn cậu, nhưng cánh tay nắm lấy góc áo hắn dần buông lỏng.

Trong lòng Trần Ngư có chút hụt hẫng, vì vậy hắn nhanh chóng thương lượng cho xong việc sắp xếp cho cậu ở lại ra sao, rồi đi nhanh như chạy trốn khỏi nhà đại phu.

Trước khi rời đi, ma xui quỷ khiến Trần Ngư quay đầu lại nhìn cậu, không nhìn còn đỡ, vừa quay lại liền thấy đôi mắt kia.

Cặp mắt chăm chăm nhìn Trần Ngư mang theo mất mát, ngồi ở trên giường, đáng thương không nói nên lời.

Trần Ngư chỉ nhìn một cái, cũng không dám nhìn lần nữa, quay đầu lại, bước chân hoảng loạn rời đi.

Nhưng mà đêm đến, Trần Ngư nằm ở trên giường, làm cách nào cũng không ngủ được, trong đầu hắn cứ hiện ra hình ảnh đứa nhỏ ở trên giường nhìn hắn.

Biểu cảm đáng thương, ánh mắt mong đợi, mỗi một chi tiết đều tra tấn lương tâm hắn.

Cuối cùng, Trần Ngư từ trên giường ngồi dậy, hắn nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, khẽ cắn môi, cầm lấy áo khoát mặc vào rồi đi ra ngoài.

Trần Ngư gõ cửa nhà đại phu, lúc này trời đã rất khuya rồi, đại phu vừa ngái ngủ vừa mở cửa, thấy Trần Ngư thì ngạc nhiên.

“A Ngư, trễ như vậy rồi, ngươi còn đến đây làm gì?”

“Đại phu…” Trần Ngư vừa thở vừa sắp xếp câu chữ, do dự nói: “Người là ta đem về, vẫn là nên ở nhà ta đi.”…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play