… Trần Ngư nói, “Đệ vừa khóc, ta cũng không biết phải làm sao.”…
--
Mua quần áo xong, Trần Ngư dắt Bạch Sanh đến bến tàu truyền tin.
Ông chủ đồng ý truyền tin nói, Bạch gia ở Xuân thành là nhà giàu, hình như nghe nói có đứa con út bị thất lạc, đứa nhỏ đó chắc là Bạch Sanh.
Ông chủ nói tiện đường có thể dẫn Bạch Sanh về Xuân thành luôn, vừa nhanh chóng, vừa không mất thời gian chạy tới chạy lui.
Cái này đúng là biện pháp tốt, Trần Ngư cũng nghĩ như vậy, nhưng hắn lại không yên lòng giao Bạch Sanh cho người khác, tuy thời gian truyền tin có chút lâu, lại phiền toái, nhưng an tâm hơn.
Huống chi, Bạch Sanh hình như cũng không muốn theo trở về, khi đối phương đề nghị cùng theo ông về, hắn cảm giác cậu nắm tay hắn rất chặt, hắn quay đầu lại nhìn, trong mắt cậu đầy vẻ thấp thỏm lo âu.
Cậu sợ Trần Ngư thật sự đồng ý với người kia, sau đó cứ vậy là chia ly với Trần Ngư.
Trần Ngư nhìn biểu tình của Bạch Sanh, càng thêm kiên quyết từ chối lời đề nghị của ông chủ.
Đưa tin xong, Trần Ngư dẫn Bạch Sanh về lại thôn.
Đường về thôn cũng không ngắn, do tốn một khoảng thời gian dạo chơi ở chợ, nên lúc về nhà trời đã tối.
Cảnh sắc chạng vạng bên bờ biển rất đẹp, ánh nắng chiều nhuộm vàng một nửa bầu trời, trên bầu trời hải âu bay lượn hướng về phía mặt trời lặn, gió thổi qua, mùi nước biển mặn mặn bay vào mũi, bên tai còn mơ hồ nghe thấy tiếng sóng vỗ.
Hai người về đến nhà, nhìn phòng ốc tuy cũ nhưng ngăn nắp, cả hai đều thả lỏng, giống như chim bay mỏi cánh tìm về tổ ấm.
Trần Ngư ngồi trên ghế ở trong phòng, Bạch Sanh tung ta tung tăng vào phòng rót cho hắn chén nước, lúc này đang ngồi bên cạnh hắn, nhìn ly nước trong tay hắn, ánh mắt vui vẻ chờ hắn uống.
Cậu nhìn qua rất vui vẻ, Trần Ngư không rõ vì sao cậu lại vui như vậy, giống như từ lúc ở bến tàu về, cậu liền thể hiện sự vui vẻ lạ thường đó.
Bởi vì hắn không đồng ý với đề nghị của ông chủ truyền tin sao? Trần Ngư nghĩ.
“Sao lại vui vẻ vậy?” Trần Ngư hỏi.
Bạch Sanh nghe lời này, nhích ghế đến gần Trần Ngư hơn, cậu từ trên bàn rút ra một tờ giấy, vung bút lên viết một dòng chữ: [Bời vì được ở cùng huynh.]
Trần Ngư nhìn dòng chữ mà sửng sốt, bởi vì chữ viết không có cảm xúc, nên khiến người đọc thấy mơ màng, ý tứ mà Bạch Sanh muốn biểu đạt có thể không giống với điều hắn nghĩ, nhưng lại không ảnh hưởng đến việc tim Trần Ngư đập nhanh hơn.
“Có ý gì?” Giọng nói Trần Ngư hơi khàn, không được tự nhiên cầm chén nước lên uống một ngụm, lại hỏi cậu.
Bạch Sanh thấy Trần Ngư không hiểu, lại cúi đầu viết xuống tờ giấy một hàng dài: [Không muốn cùng vị thúc thúc kia về lại Xuân thành, ta còn muốn được ở cùng với huynh thật lâu.]
[Huynh không đồng ý để thúc ấy dẫn ta đi, nên ta rất vui vẻ.]
Trần Ngư không nghĩ tới, nguyên nhân Bạch Sanh vui vẻ lại giống như hắn phỏng đoán, trong lúc nhất thời, tâm tình Trần Ngư trở nên phức tạp, hắn nhìn về phía Bạch Sanh, không biết nên nói cái gì mới đúng.
Bạch Sanh rất đơn thuần, cảm xúc của cậu luôn thẳng thắng như vậy, không có bất cứ mục đích hay dối trá gì, cho nên cậu nói cậu vui vẻ thì nhất định là rất vui vẻ, nhưng cũng chính vì như vậy, Trần Ngư mới không biết đối mặt với cậu như thế nào.
“Bạch Sanh.” Trần Ngư hơi thở dài, đặt chén nước lên bàn, nói: “Nhưng chung quy là cuối cùng đệ vẫn phải trở về…”
Trong lòng bọn họ đều hiểu, Bạch Sanh không có khả năng ở đây cả đời, trong tương lai, có lẽ 1 tháng, có lẽ nửa tháng, người nhà của cậu sẽ tìm được cậu, dẫn cậu trở về.
Sau khi tạm biệt, có lẽ chính là vĩnh biệt.
Mà tương lai 10 hay 20 năm sau, hình ảnh bọn họ ở trong tiềm thức sẽ dần trở nên mơ hồ, cho đến lúc nào đó sẽ hoàn toàn quên mất.
Hôm nay bởi vì ở lại có bao nhiêu vui sướng, thì sau này từ biệt sẽ là bấy nhiêu chua xót.
Bạch Sanh nghe Trần Ngư nói, ý cười trên mặt dần phai nhạt, cậu nhìn Trần Ngư, cứ lẳng lặng nhìn hắn như vậy, cũng không biết qua bao lâu, cậu không nhìn hắn nữa, từ trên ghế đứng dậy, đi ra khỏi phòng.
Bóng dáng cậu vô cùng cô đơn, nhưng Trần Ngư không có đuổi theo.
Bóng đêm dần dần bao phủ, Bạch Sanh từ lúc ra khỏi phòng đến giờ vẫn chưa trở lại, Trần Ngư rốt cuộc cũng đứng ngồi không yên.
Hắn đứng dậy đi ra ngoài, liếc mắt nhìn liền thấy một bóng dáng nhỏ nhỏ ngồi ở trong sân.
Bạch Sanh ngồi trong góc, co thành mọt khối, toàn bộ thân người như hòa vào bóng đêm vừa cô độc vừa đáng thương.
“Bạch Sanh.” Trần Ngư nhẹ giọng kêu, hắn biết, mình nói sai rồi.
Rõ ràng cậu vì được ở lại mà vô cùng vui vẻ, nhưng hắn lại cứ cứng rắn muốn vạch trần sự thật, đúng là không phải người tốt lành gì.
Thân mình Bạch Sanh giật giật, nhưng không có quay đầu nhìn hắn, chắc chắn là giận rồi.
Trần Ngư thở dài, đi đến ngồi bên cạnh Bạch Sanh.
Hắn nương theo ánh trăng nhìn rõ mặt của Bạch Sanh, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thấy liền ngây ngẩn cả người.
Ánh trăng mông lung, đôi mắt xinh đẹp của Bạch Sanh đỏ lên, nước mắt rơi xuống từng giọt giống như một chuỗi hạt trân châu bị đứt, đôi môi gắt gao nhấp, cậu nhìn Trần Ngư, đáy mắt chứa đầy ấm ức cùng khổ sở.
Trần Ngư không nghĩ tới Bạch Sanh sẽ khóc, nhưng cẩn thận nghĩ lại hắn đúng là đã nói chuyện quá đáng, Bạch Sanh khóc cũng là hợp lý.
Nhưng Trần Ngư không thể chịu nỗi khi thấy người khác không, ngày thường con nít nhà khác khóc, hắn tránh còn không kịp, nhìn Bạch Sanh khóc, tay chân hắn trở nên luống cuống.
“Đệ…đệ đừng khóc mà.” Trần Ngư lắp bắp nói, sau đó đưa tay như muốn lau đi nước mắt trên mặt Bạch Sanh, nhưng Bạch Sanh đang tức giận cho nên tính tình cũng không dễ dỗ như bình thường.
Cậu nghiêng đầu né tránh bàn tay đưa ra của Trần Ngư, hai má phình ra, bẹp miệng, quật cường mà nhìn Trần Ngư, đương nhiên không muốn Trần Ngư chạm vào mình.
“Bạch Sanh, ta xin lỗi.” Trần Ngư bất đắc dĩ, sứt sẹo xin lỗi: “Ta nói như vậy, cũng không phải có ý tứ đó.”
Trần Ngư cũng không biết mình đang nói cái gì, lung ta lung tung, biết mình làm sai nhưng không biết xin lỗi như thế nào mới đúng.
“Đệ đừng khóc được không, ta sợ nhất là thấy người khác khóc.” Trần Ngư nói: “Đệ vừa khóc, ta cũng không biết phải làm sao.”
Bộ dáng hắn thật sự vụng về, nói nửa ngày cũng không vào trọng tâm, dỗ người ta như vậy, nếu đổi lại là người khác, chắc là sẽ không tha thứ cho hắn.
Nhưng Bạch Sanh lại chịu để hắn dỗ, tính cách cậu chính là tốt như vậy, cho dù bản thân khổ sở, nhưng thấy người khác xin lỗi, cậu liền chọn tha thứ.
Bạch Sanh không né tránh bàn tay định lau nước mắt cho mình của Trần Ngư nữa, sau khi để hắn lau xong, cậu kéo tay hắn lại, đi vào trong phòng, cầm bút lên viết: [Ta rất tức giận.]
“Ta biết, ta nói chuyện có chút quá đáng.” Trần Ngư nói
N[hưng ta tha thứ cho huynh. ]Bạch Sanh nghe thấy lời này, lại viết tiếp, vừa viết vừa giơ tay lau nước mắt [Trần Ngư, chờ phụ thân của ta đến, huynh cùng bọn ta đến Xuân thành đi.]
Cùng bọn ta đến Xuân thành đi!
Trần Ngư ngây ngẩn cả người, nhìn lại dòng chữ trên giấy lần nữa.
“Bạch Sanh…” Trần Ngư nhẹ kêu tên cậu, hắn muốn nói thật nhiều, ví dụ như đây là nơi hắn ở từ nhỏ đến lớn, nơi này có rất nhiều kỷ niệm mà hắn không cách nào buông được, nhưng khi đối diện với ánh mắt đầy mong đợi của Bạch Sanh, hắn không cách nào nói thành lời.
Trần Ngư né tránh ánh nhìn của Bạch Sanh, hầu kết hắn hơi lăn lộn, sau đó mới nói: “Để ta suy nghĩ thêm.”
Hắn nói muốn suy nghĩ, Bạch Sanh liền không nói nữa, để yên cho hắn suy nghĩ.
Sau cuộc nói chuyện này, mâu thuẫn giữa hai người coi như được hóa giải, khôi phục trạng thái ban đầu.
Sau khi Bạch Sanh tắm xong về, phát hiện Trần Ngư còn chưa đi ngủ, cậu có chút nghi hoặc đi tìm Trần Ngư, chỉ thấy dưới ánh nến, Trần Ngư đang ngồi trước bàn, cầm kim may vá cái gì đó.
Bạch Sanh vòng ra phía trước mới thấy được đồ mà Trần Ngư đang may.
Một xấp giấy dày được Trần Ngư ép lại, bên phía gáy xấp giấy có dấu vết được kim chỉ xuyên qua, cầm xấp giấy lên, nó đã trở thành một quyển vở.
Còn chưa hết, Trần Ngư còn rút ra một miếng vải bố, hắn dùng miếng vải đó may thành một cái túi, cái túi không lớn, nhưng vừa vặn có thể để vừa quyển vở.
Vở có, đương nhiên bút cũng không thiếu. Bút lông mang theo không tiện, Trần Ngư lại lấy một miếng vải nhỏ, may thành cái túi tiền, dùng nút thắt khóa chặt miệng, mà bên trong có một vài cây bút than.
Bút than cũng là Trần Ngư làm, từ những nhánh cây nhỏ được đốt sơ qua, đoạn bị đốt đó trở thành than, vừa đủ dùng để viết chữ, phần còn lại dùng để cầm, đã được hắn mài hết các phần gai đi, cầm lên rất thoải mái.
Giấy bút này được Trần Ngư cố ý làm cho Bạch Sanh, lúc nào cũng có thể mang theo bên người.
Hắn nói: “Hôm nay ở bên ngoài, đệ muốn nói gì đó, nhưng không có giấy bút nên không cách nào biểu đạt được. Ta lúc đó chỉ có thể đoán, tuy hôm nay đoán trúng nhưng sau này lại không chắc.” Trần Ngư đưa cho Bạch Sanh: “Về sau mang nó theo bên mình, muốn biểu đạt cái gì liền có thể lấy ra viết.”
Những thứ này, trên đường về nhà, Trần Ngư đã nghĩ ra.
Hôm nay ở bên ngoài tiệm quần áo, Bạch Sanh hình như là muốn nói rất nhiều, nhưng không biết phải làm sao, nhìn bộ dáng Bạch Sanh không tìm được giấy viết mà sốt ruột khua tay múa chân, khiến Trần Ngư cứ thấy khó chịu.
Khi đó hắn nghĩ, phải làm thế nào mới có thể để Bạch Sanh muốn nói cái gì đều có thể thoải mái nói ra? Vì thế hắn lại nghĩ, chỉ cần có thể lúc nào cũng mang theo giấy bút bên người là tốt rồi.
Trần Ngư may vá cũng không tốt, hắn là một tên đàn ông thô kệt, ngày thường cũng chỉ chắp vá quần áo coi được mà thôi, nhưng hôm nay, vì để may túi xách cùng túi đựng bút cho Bạch Sanh, Trần Ngư dùng hết 12 phần công phu, tỉ mỉ may từng đường kim mũi chỉ.
Trần Ngư làm điều này, hắn chỉ hy vọng, trong tương lai, nếu hắn và Bạch Sanh tách ra, Bạch Sanh cũng có thể dùng những món này để cùng người khác giao lưu.
Bạch Sanh cầm túi xách trên tay vô cùng vui vẻ, còn không ngừng lật xem quyển vở mà Trần Ngư may, còn có túi đựng bút, giống như đứa nhỏ tìm được kho báu vậy, cả người đều tản ra sự vui sướng.
Cậu nhìn về phía Trần Ngư, khóe mắt rũ xuống, khóe miệng cong lên, sau đó giơ tay ôm lấy Trần Ngư.
Cậu không nói gì, nhưng Trần Ngư dường như nghe được cậu nói: Cảm ơn, ta rất thích.
Trần Ngư cảm nhận được cái ôm mềm mại của Bạch Sanh, đầu tiên hắn không biết phải làm sao, đôi tay cứ giơ lên giữa không trung, thật lâu sau đó, mới chậm rãi buông xuống ôm lấy Bạch Sanh.