… Bạch Sanh không thuộc về nơi này, cũng không thuộc về hắn…
--
Không phải thích, mà là rất thích.
Nhiều hơn một chữ, phân lượng cũng liền trở nên không giống nhau.
Trần Ngư nhìn chữ trên trang giấy, nhịn không được mà cười, hắn vô thức mà thừa nhận, ngay khoảnh khắc này, hắn thấy một góc nào đó trong lòng, rất ấm áp.
Từ nhỏ Trần Ngư đã không có phụ thân, hắn cùng mẫu thân nương tựa nhau mà sống, cuộc sống khá nghèo khổ, nhưng cũng coi như bình đạm vui sướng.
Khi còn nhỏ Trần Ngư nói rất nhiều, nhưng sau khi lớn lên, muốn nỗ lực kiếm tiền cho mẫu thân sống tốt hơn, nhưng thế sự vô thường, mẫu thân không đợi được hắn lớn lên, năm hắn mười hai tuổi, mẫu thân hắn lại bệnh nặng.
Vì chữa bệnh, Trần Ngư mười hai tuổi nỗ lực làm tất cả những công việc có thể để kiếm tiền, nhưng hắn còn nhỏ, năng lực có hạn, tiền kiếm được căn bản không thể lo nổi chi phí thuốc than cho mẫu thân. Cuối cùng, khi đã cùng đường, Trần Ngư chỉ có thể dập đầu với một nhà trong thôn để vay tiền, nhưng cho dù như vậy, mẫu thân hắn cũng không thể cứu được.
Sau khi mẫu thân qua đời, đến một người bạn Trần Ngư cũng không có, trong ngôi nhà không lớn này chỉ có một mình hắn, vô cùng trống trãi, trong lúc nhất thời Trần Ngư mất đi mục tiêu, sống tạm qua ngày, mục đích duy nhất, là cố gắng kiếm đủ tiền để có thể trả lại cho những nhà mà hắn đã mượn.
Từ nhỏ tính tình của hắn không tính là rộng rãi, thậm chí có chút quái gỡ, sau khi mẫu thân qua đời hắn càng ít nói, bên người cũng không có ai để nói chuyện cùng, hắn thật sự rất cô đơn.
Nhặt được Bạch Sanh, đối với Trần Ngư mà nói, là một chuyện ngoài ý muốn, nhưng thời khắc này, hắn nhìn ánh nến trong phòng, nhìn trang giấy viết chữ “rất thích”, lại nhìn Bạch Sanh trước mặt đang nhìn chằm chằm chú cá nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc nhưng khóe miệng lại cong lên, Trần Ngư cảm nhận được cảm giác đã lâu không có, cảm giác gia đình.
Lần đầu tiên sau khi mẫu thân qua đời, hắn có cảm giác như vậy.
Trần Ngư rũ mắt, nhìn chằm chằm đuôi cá trong nước, cười khẽ nói: “Thích thì tốt rồi.”
Ngày hôm sau Trần Ngư không ra biển, chỉ ở trong nhà, Bạch Sanh đương nhiên vô cùng cao hứng, nhưng trong lòng Trần Ngư lại không có chút cao hứng nào.
Sở dĩ hắn không ra biển, bởi vì hôm nay sẽ có ông chủ ở Xuân thành đến đây mua hàng hóa, Trần Ngư tính toán đem tin tức của Bạch Sanh ủy thác cho ông chủ nhờ mang về Xuân thành, giao cho người nhà của Bạch Sanh.
Thật ra đây là chuyện tốt, Bạch Sanh không phải người ở đây, cậu sớm hay muộn cũng sẽ rời khỏi, nhưng có lẽ cảm nhận được ấm áp, Trần Ngư cũng dần trở nên tham lam, không muốn Bạch Sanh rời đi.
Góc bí ẩn nào đó trong lòng cảm thấy, không cần truyền tin là được rồi, Bạch Sanh có thể cả đời ở bên cạnh mình.
Ý nghĩ như vậy lướt qua trong đầu Bạch Sanh, Trần Ngư cười tự giễu, hắn nghĩ, mình đúng là không phải người tốt.
Không ra biển nên Trần Ngư dậy trễ hơn một chút, nhưng tính ra vẫn còn sớm.
Lúc hắn dậy, mặt trời vừa lên, trong phòng không quá sáng, nhưng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Bạch Sanh còn ngủ, rõ ràng là một đứa nhỏ rất ngoan nhưng lúc ngủ lại không thành thật chút nào, chân giang ra, tay giơ cao, quần áo to rộng bởi vì tư thế của cậu mà bị cuốn lên, lộ ra một đoạn eo nhỏ tinh tế.
Trần Ngư nhìn đoạn eo kia, bất đắc dĩ cười cười, duỗi tay tay muốn kéo áo xuống, miễn cho lộ bụng ra bên ngoài bị lạnh.
Nhưng tay mới chạm vào áo, Trần Ngư liền dừng lại, tầm mắt hắn dừng lại ở phần eo kia, nhìn những chấm đỏ nổi bật trên là da trắng kia, mày Trần Ngư bất giác nhíu lại.
Chấm đỏ này giống như bị dị ứng, có thể khiến người ta khó chịu, Bạch Sanh đã cào đến độ tróc da, bên trên còn có những bọng nước nhỏ.
Trần Ngư nhìn kỹ, môi mím lại thành một đường thẳng, hắn nhìn chằm chằm những nốt đỏ đó, trong lòng thật ra cũng hiểu vì sao Bạch Sanh lại bị như vậy.
Bạch Sanh là công tử nhà giàu, ngày đó khi tìm thấy cậu ở bờ biển, quần áo trên người tuy không còn nhìn ra hình dạng, nhưng chất vải sờ vào vẫn mềm và thoải mái, so với quần áo bằng vải thô của bọn họ hoàn toàn khác nhau, vừa nhìn đã biết là chất liệu thượng hạng.
Người đã quen mặc tơ lụa, trong lúc nhất thời chạm tới vải thô, không thích ứng cũng là chuyện bình thường.
Nhưng đối với sự không thích ứng của Bạch Sanh, Trần Ngư hoàn toàn không biết gì hết, những nốt dị ứng trên eo Bạch Sanh đã bị cậu cào loạn lên, Bạch Sanh cũng chưa từng thể hiện thân thể khó chịu trước mặt Trần Ngư.
Bạch Sanh thật sự quá ngoan, ngoan đến mức khiến Trần Ngư cảm thấy khổ sở.
Lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng chạm vào những nốt đỏ trên người Bạch Sanh, chút ích kỷ muốn giữ Bạch Sanh ở lại bên cạnh cả đời bởi vì điều này mà hoàn toàn biến mất.
Trần Ngư nhận thức được, cậu là một đóa hoa xinh đẹp quý giá, vốn không nên chịu cảnh sóng to gió lớn, cậu phải nên trở lại khu vườn của mình, được tắm nắng, được chăm sóc thật tốt, khỏe mạnh mà trưởng thành.
Bạch Sanh không thuộc về nơi này, cũng không thuộc về hắn.
Bạch Sanh bởi vì hưng phấn mà đến khuya mới ngủ, hôm nay dậy trễ.
Lúc cậu tỉnh dậy, Trần Ngư đã chuẩn bị xong bữa sáng, đang ngồi ngoài sân vá lưới.
Bạch Sanh nhìn bóng dáng Trần Ngư, xoa xoa đôi mắt còn buồn ngủ, đi đến bên cạnh Trần Ngư, ngồi xổm xuống kéo góc áo hắn.
Trần Ngư nghiêng đầu nhìn cậu: “Dậy rồi?”
Bạch Sanh gật đầu, nhìn chằm chằm tấm lưới trong tay Trần Ngư, cúi đầu viết chữ trên mặt đất: [Nó bị rách sao?]
“Ừ.” Trần Ngư đáp: “Hôm qua ra biển, không cẩn thận làm rách.”
“Trong bếp có bữa sáng, vẫn còn giữ ấm, đệ ăn đi.” Trần Ngư vỗ nhẹ lưng của Bạch Sanh, thúc giục nói: “Ăn xong chúng ta sẽ lên trấn trên.”
Đi lên trấn?
Bạch Sanh ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt sáng lên, chắc là là cảm thấy thật mới lạ, không chút do dự nhanh chân chạy vào bếp ăn sáng.
Sáng nay Trần Ngư nấu cháo, Bạch Sanh múc ra một chén, bưng đến ngồi bên cạnh vừa ăn vừa xem Trần Ngư vá lưới.
Hai người không ai nói chuyện, một người ngồi, một người ngồi xổm, ngoại trừ âm thanh vá lưới, thì chỉ còn lại tiếng gà gáy hay chó sủa như thường ngày, hết thảy đều là một khung cảnh bình yên.
Hai người cũng không cảm thấy ngại ngùng, ngược lại lại thấy thoải mái.
Bạch Sanh ăn cháo rất nhanh, cậu đem chén bỏ vào chậu nước rồi lại ra ngồi cạnh Trần Ngư, không có làm phiền nhưng ánh mắt lại sáng ngời nhìn hắn, bên trong mang theo mong đợi, giống như không tiếng động mà thúc giục hắn.
Trần Ngư không cưỡng lại được ánh mắt ấy, quay đầu nhìn, có chút bất đắc dĩ mà buông lưới trên tay xuống, đi dậy đi về phòng lấy đồ, lúc đi ra nói với Bạch Sanh: “Đi thôi.”
Giao phó cho người khác gửi tin đến Xuân thành, hắn đã viết xong từ trước, chỉ chờ người tới là có thể nhanh chóng đưa thư đi.
Đoạn đường từ trong thôn đi lên trấn trên không ngắn, ngày thường Trần Ngư đều đi bộ, nhưng hiện tại dẫn theo Bạch Sanh, nghĩ đến thân thể của cậu, liền đổi qua ngồi xe.
Trong thôn mỗi ngày đều có xe bò đi lên trấn trên, chủ yếu là chở những thôn dân đem hàng hóa lên trấn bán.
Lúc Trần Ngư dẫn Bạch Sanh đi, trên xe bò đã có không ít người ngồi, chỉ còn lại đúng 2 chỗ.
Vị trí này ở ngoài cùng, vô cùng xóc nảy, không cẩn thận sẽ dễ bị ngã xuống.
Trần Ngư thấy vậy, có chút do dự, nhưng Bạch Sanh đã nắm tay hắn kéo đến chỗ xe, hưng phấn ngồi vào chỗ trống, còn vỗ vỗ chỗ bên cạnh, muốn Trần Ngư nhanh chóng lên ngồi.
Nhìn dáng vẻ này của cậu, Bạch Sanh bất đắc dĩ cười cười, nghĩ thầm, cùng lắm thì chút nữa để y một chút, giữ chặt lấy Bạch Sanh để tránh cho cậu bị ngã là được.
Xe bò cũng không trống trãi, người ngồi chen chúc, lúc Trần Ngư ngồi lên cơ hồ là thịt dán thịt, vậy mà lúc sắp xuất phát còn có người ôm sọt chạy tới.
“Từ từ, từ từ.”
Xe bò ngừng lại, nhưng chắc chắn người này đã đến trễ.
“Hết chỗ rồi, nếu không ngươi đi bộ đi.” Trên xe có người nói.
Người nọ mồ hôi nhễ nhại, vẻ mặt sốt ruột: “Không được, đồ này của ta phải nhanh chóng giao cho ông chủ bên kia, đi bộ sợ không đến kịp mất.”
Mọi người nghe xong thì trầm mặc, ai nấy cũng đều có chút lưỡng lự.
Người này nhất định phải ngồi xe, người trên xe thì lại không muốn đi bộ, lúc này mọi ánh mắt lại dừng trên người Trần Ngư và Bạch Sanh.
“A Ngư à.” Người nói chuyện là một đại thẩm trong thôn, bà chỉ vào Bạch Sanh nói: “Đứa nhỏ này gầy, chi bằng ngươi ôm hắn đi, nhích nhích vào một chút cũng dư ra được một chỗ.”
“Đúng đúng đúng, như vậy là được rồi.”
Cái đề nghị này hiển nhiên là biện pháp tốt nhất, mọi người đều tán đồng, người đứng bên dưới cũng trông mong nhìn Trần Ngư.
“A Ngư, ngươi xem được hay không?” Người nọ dò hỏi Trần Ngư.
Những người này đều là người cùng một thôn, ít nhiều cũng có quan hệ họ hàng, đều quen biết nhau.
Trần Ngư nhìn bọn họ, hắn cũng không có ý kiến gì, nhưng chuyện này, phải xem Bạch Sanh có đồng ý hay không?
Vì thế Trần Ngư cũng không có lập tức trả lời được hay không mà quay sang hỏi ý Bạch Sanh.
Trần Ngư lo lắng Bạch Sanh không đồng ý, Bạch Sanh cũng lo lắng Trần Ngư không đồng ý.
Hai người ngầm hiểu, Bạch Sanh lộc cộc nhích tới ngồi lên người Trần Ngư, ngồi lên cặp đùi cường tráng hữu lực kia.
Bạch Sanh rất gầy, ngồi trên người Trần Ngư nhẹ như không, giống như không có chút trọng lượng gì.
Đôi tay Trần Ngư ôm eo Bạch Sanh, tay mới vừa ôm lên liền hơi cứng lại, nghĩ cũng lạ, Bạch Sanh gầy như vậy, mà ôm lên lại rất mềm, cũng không cộm người.
Bạch Sanh ngồi lên người Trần Ngư rất ngoan, giống như là sợ chính mình trở thành gánh nặng, thật sự không dám động đậy.
“Có thể động.” Trần Ngư phát hiện tâm tư của Bạch Sanh, khẽ nói.
Bạch Sanh quay đầu, nhìn hắn chớp mắt như khẽ hỏi: Thật sự có thể sao?
Trần Ngư cười, gật đầu.
Bạch Sanh lập tức nhúc nhích, tư thế vừa rồi đối với cậu cũng không thoải mái, chỉ sợ Trần Ngư cảm thấy nặng, cho nên ngồi rất giữ kẽ, hiện tại cậu liền tìm một tư thế thoải mái, rúc trong lồng ngực của Trần Ngư.
Thôn dân nhìn một màn này cảm thấy mắc cười, có người mở miệng hỏi: “A Ngư, đây là đứa nhỏ mà ngươi nhặt được ngày đó sao?”
Trần Ngư ở bờ biển nhặt được một người, chuyện này đã được truyền đi khắp thôn, thôn nhỏ ít người, chuyện gì cũng không giấu được, nhưng cũng không có ác ý.
“Dạ.” Trần Ngư ít lời, nhẹ giọng nói.
“Thật ngoan, lớn lên lại xinh đẹp nữa.” Người nọ cười nói: “Thật khiến cho người ta thích.”
“Ngươi bao lớn rồi?” Người đó hỏi.
Bạch Sanh nhấp môi, có chút bối rối mà nhìn Trần Ngư.
“Mười bảy.” Trần Ngư trả lời.
“À.” Người đó gật đầu, càng nhìn Bạch Sanh càng thấy thích, lại hỏi: “Cưới vợ chưa?”
Lần này vẫn là Trần Ngư trả lời: “Vẫn chưa, tuổi đệ ấy còn nhỏ, chưa nghĩ đến chuyện này.”
Trần Ngư vốn dĩ là người ít nói, nhưng vẫn thay Bạch Sanh trả lời.
“Ôi, ta hỏi thằng bé, người trả lời làm gì?” Thẩm có chút không vui nhìn Trần Ngư, lại hỏi Bạch Sanh: “Ngươi nói, có muốn cưới vợ không?”
Quả nhiên là coi trọng Bạch Sanh.
Bạch Sanh lắc đầu, sau đó chỉ Trần Ngư, là xua xua tay với thím, sờ yết hầu của mình, mở miệng ra, phát ra âm thanh nghẹn ngào không thành lời.
Mà ban đầu cậu chỉ chỉ Trần Ngư rồi xua xua tay, ý là: Thẩm đừng trách Trần Ngư.