…Ta không thể cùng huynh ra biển sao?…
--
Sáng sớm hôm sau, Trần Ngư từ trong mơ màng tỉnh lại.
Bởi vì phải làm việc, Trần Ngư luôn dậy rất sớm, bên ngoài mặt trời còn chưa sáng hẳn, chỉ mới nhìn được một chút ánh sáng từ đằng xa.
Bạch Sanh ngủ bên cạnh hắn thật sự rất say, Trần Ngư ngồi ở bên giường nhìn cậu một lúc, mới nhẹ tay nhẹ chân rời giường.
Hôm nay Trần Ngư muốn ra biển, hắn vừa đi là phải ở trên biển cả ngày.
Trước kia có một mình thì không sao, nhưng hiện tại trong nhà là nhiều thêm một người, cũng liền băn khoăn nhiều hơn.
Bạch Sanh nhìn qua không phải là một người biết nấu cơm cũng như có thể tự chăm sóc chính mình, Trần Ngư không yên lòng, sau khi xử lý lưới đánh cá trong sân xong xuôi, xoay người ra khỏi nhà.
Hắn gõ cửa nhà Phúc thúc, Phúc thúc đã tỉnh, ngày đó Trần Ngư đã hẹn cùng nhau ra biển.
“A Ngư, chuẩn bị xong rồi hả?” Phúc thúc nhìn Trần Ngư, hỏi.
Trần Ngư lắc đầu, “Thúc, con có chuyện muốn nhờ thúc.”
Phúc thúc ngạc nhiên: “Con nói đi.”
“Hôm qua ở bờ biển con cứu được một người, hiện tại đang ở nhà con, hôm nay ra biển, con muốn nhờ thẩm chiếu cố đệ ấy một chút, đến bữa cơm cho đệ ấy qua nhà thúc thẩm ăn ké ạ.” Trần Ngư nói.
“Bờ biển…cứu người?” Có vẻ Phúc thúc phản ứng không kịp, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ một chút rồi dáp ứng thỉnh cầu của Trần Ngư: “Con yên tâm, thúc sẽ nói với thẩm của con.”
Trần Ngư nghe thấy lời này thì yên tâm, nghĩ một chút nữa sẽ mang một bao gạo qua nhà Phúc thúc.
Túi gạo kia Trần Ngư vốn dĩ muốn mang đến cho đại phu trong thôn, bởi vì định nhờ đại phu chăm sóc cho Bạch Sanh, nhưng cuối cùng lại đem đến cho nhà Phúc thúc.
Đầu tiên không thể ăn không gạo nhà người ta được, vả lại sau này Trần Ngư thường xuyên đi biển, những ngày Bạch Sanh phải ăn cơm ké nhà Phúc thúc còn dài.
Một hai lần người ta sẽ không tính toán, là người ta có lòng tốt, nhưng về lâu về dài, nếu vẫn tiếp tục ăn không uống không sẽ khiến người ta khó chịu.
Gửi gắm Bạch Sanh cho nhà Phúc thúc xong, tảng đá trong lòng Trần Ngư cũng được buông xuống.
Lúc hắn về đến nhà, Bạch Sanh đã dậy, đang ngồi xổm trước cửa nhà, sắc mặt mờ mịt.
Cậu vừa ngủ dậy, cũng chưa tỉnh táo hẳn, tóc tai lộn xộn như cái tổ chim, quần áo to rộng trên người tuột xuống, lại lộ ra một bên vai.
Lúc Bạch Sanh nhìn thấy Trần Ngư, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy đôi mắt trở nên sáng hơn. Cậu đứng dậy, vui vẻ chạy đến trước mặt Trần Ngư.
Mặt trời đã ló dạng, trời vẫn còn sớm, ánh bình mình chiếm hơn nửa bầu trời, màu ráng hồng dừng trên người Bạch Sanh, khiến cả người cậu trở nên tỏa sáng.
Trần Ngư nhìn Bạch Sanh đứng yên trước mặt, tầm mắt dừng ở đầu vai lộ ra của cậu, giơ tay đem áo kéo lên, che khuất bả vai bị lộ ra kia.
“Dậy rồi sao?” Trần Ngư hỏi.
Bạch Sanh cười gật đầu, sau đó dường như nghĩ đến cái gì, nhìn quanh sân một vòng, rồi chạy chậm đến góc tường nhặt nhánh cây lên, viết lên mặt đất: (Huynh đi đâu vậy?)
“Có chút việc.” Trần Ngư nói: “Hôm nay ta phải ra biển, đệ phải ở nhà một mình, muốn ăn cơm thì đi đến nhà Phúc thúc bên cạnh, ta đã nói trước với họ rồi.”
Trần Ngư giải thích, chỉ nhà của Phúc thúc cho cậu, lại cảm thấy mình chỉ lung tung cậu sẽ không biết cụ thể ở đâu, lại nói: “Ăn sáng xong ta sẽ dẫn đệ qua đó cho biết.”
Bạch Sanh nghe Trần Ngư nói, nhíu mày, chớp mắt viết: (Ta không thể cùng huynh ra biển sao?)
Trần Ngư nhìn dòng chữ, rồi lại nhìn đôi mắt xinh đẹp của Bạch Sanh, trong lòng vừa động, thiếu chút nữa buộc miệng thốt ra lời đồng ý, nhưng lý trí nhanh chóng ngăn chặn hắn, nói: “Không thể.”
Trong nháy mắt Bạch Sanh nghe lời từ chối thì ánh sáng trong mắt cũng ảm đạm hơn, mất mát không che lấp được, nhưng vẫn gật đầu, viết: (Dạ được.)
Trần Ngư nhìn biểu tình mất mát của cậu, ma xui quỷ khiến giơ tay xoa đầu cậu, nói: “Trở về sẽ mang đồ cho đệ.”
Lời này giống như đang dỗ con nít, như là người lớn ra ngoài, vì muốn dỗ đứa nhỏ nhà mình mà nói như vậy.
Nhưng Bạch Sanh lại tin, nháy mắt nghe Trần Ngư nói như vậy, trên mặt lộ ra ý cười, mây mù cũng dần tan.
Bữa sáng bình thường của Trần Ngư rất đơn giản, cháo trắng cùng dưa muối, ăn đại cũng xong bữa, nhưng nhìn bộ dáng tinh tế của Bạch Sanh, sợ cậu ăn không quen, liền luộc thêm hai cái trứng.
Lúc nấu cơm Bạch Sanh vẫn luôn đi theo Trần Ngư, ngồi xổm bên bếp lò để bỏ thêm củi, cậu hình như rất thích làm việc này, đôi mắt nhìn lửa trong lò, thấy củi từ từ biến thành màu đen, liền lấy một thanh củi khác bỏ vào.
Chuyện nhỏ nhặt nhưng lại là thú vui to lớn đối với cậu, khóe miệng đều mang theo ý cười.
Trần Ngư nhìn Bạch Sanh, khóe môi không tự giác cũng giương lên.
Lúc hai người ngồi ăn sáng với nhau, Trần Ngư đem hai cái trứng luộc đều bỏ vào chén cho Bạch Sanh.
Bạch Sanh nhìn, bẹp miệng, lấy một cái ra bỏ vào trong chén của Trần Ngư.
Tuy cậu không nói, nhưng Trần Ngư cũng hiểu ý trong đó: ‘Huynh cũng ăn’.
Trần Ngư thấy vậy, bất đắc dĩ cười: “Ta không ăn đâu, đệ ăn đi.”
Bạch Sanh không động đây, bàn tay rũ xuống, nhìn như bé ngoan nhưng thực chất lại rất ngoan cố.
Trần Ngư bất đắc dĩ, đành phải lấy trứng gà ra lần lượt lột vỏ, một cái cho Bạch Sanh, một cái cho mình, hắn nói: “Được rồi, chúng ta cùng ăn.”
Lúc này Bạch Sanh mới vừa lòng nhận lấy trứng gà.
Sau khi ăn cơm xong, Trần Ngư phải ra biển, hắn dẫn Bạch Sanh qua bên nhà Phúc thúc, vẫn không quên dặn dò: “Ta sẽ mau chóng trở về, đến tối đệ nhớ đóng cửa lại, chờ ta trở về.”
Từng câu từng chữ giống như người lớn không yên tâm về đứa nhỏ ở nhà, nhưng rõ ràng hắn cũng không lớn hơn Bạch Sanh bao nhiêu, nhưng vô tri vô giác theo bản năng mà quan tâm cậu.
Bạch Sanh rất nghe lời, Trần Ngư nói cái gì, cậu cũng gật đầu.
Dẫn Bạch Sanh đến nhà Phúc thúc, Trần Ngư liền cùng Phúc thúc đi ra biển, đi được vài bước, Trần Ngư giống như là nhớ đến điều gì, xoay người trở về.
Lúc này Bạch Sanh đã cùng với hài tử của Phúc thúc vào nhà chơi, Phúc thẩm đang quét sân thì thấy Trần Ngư, có chút ngoài ý muốn.
“Làm sao vậy?” Phúc thẩm hỏi.
Trần Ngư đi đến trước mặt Phúc thẩm, nói: “Thẩm, Bạch Sanh không thể nói chuyện, thẩm có chuyện gì cứ trực tiếp gọi đệ ấy, đệ ấy nghe được sẽ đến chỗ thẩm.”
“Nếu không giao tiếp được thì đệ ấy sẽ viết chữ, thẩm cứ đem đến cho đại phu xem.”
Phúc thẩm không biết chữ.
Trần Ngư nói mấy câu, biểu tình ngoài ý muốn của Phúc thẩm dần chuyển thành nụ cười, bà nói: “Biết rồi biết rồi, con hẳn là rất vừa ý đứa nhỏ này, trước giờ thẩm chưa thấy con quan tâm ai như vậy.”
Trần Ngư lời này, cũng cảm thấy mình đang quan tâm quá mức, vì thế cười cười, xoay người rời đi.
Hôm nay trên biển không có sóng gió gì, Trần Ngư và Phúc thúc quăng lưới ở vài nơi khác nhau trên vùng biển này.
Đánh cá là một chuyện khảo nghiệm thể lực, thể lực Trần Ngư tốt, sức lớn tuổi trẻ, cho nên không cần cố hết sức như Phúc thúc.
Ánh mặt trời chiếu xuống làn da rám nắng của Trần Ngư, mồ hôi chiết xạ ra một tầng màu sắc, khiến cho cảnh đẹp ý vui.
Hắn từng bước thả lưới, chờ tới lúc thu hồi từng chiếc lưới cá lên thì trời đã tối hẳn.
Biển ban đêm cũng không yên tĩnh, âm thanh sóng biển mênh mông không ngừng lọt vào tai, trên không trung còn có mấy ánh sao không rõ ràng.
Hôm nay thu hoạch không tồi, cả ở trên boong tàu còn sống quẩy tưng tưng, ở trong mắt Trần Ngư chúng chính là tiền.
Sau khi hắn cùng Phúc thúc lên bờ cũng không trở về nhà liền, mà đem cá đến bến tàu, nơi đó có một ông chủ chuyên thu mua hàng hóa.
Cá của Trần Ngư so với Phúc thúc nhiều hơn một chút, ông chủ nhìn từng con cá của Trần Ngư, phân ra thành từng loại để tính giá, Trần Ngư bỗng nhiên nói: “Từ từ.”
Ông chủ và Phúc thúc có chút mờ mịt, chỉ thấy Trần Ngư ngồi xổm xuống, đẩy những con cá bên trên ra, ở phía trong thấy được một chú cá nhỏ xinh đẹp.
Cá nhỏ màu tím, vây cá dài, giống như một mái tóc bồng bềnh.
“Con này không bán.” Trần Ngư nói.
Ông chủ nhìn thoáng qua con cá trong tay Trần Ngư, tuy không hiểu nhưng cũng không nói gì, cho người múc nước để Trần Ngư thả cá vào.
Sau khi bán xong, Trần Ngư cùng Phúc thúc về nhà, ngoài hai người còn có một con cá nhỏ màu tím nữa.
“Con lấy cá này về làm gì?” Phúc thúc cười hỏi Trần Ngư.
Trần Ngư cũng cười cười trả lời: “Dỗ đứa nhỏ ở nhà.”
“Con có đứa nhỏ hồi nào chứ?” Phúc thúc thẳng tính, không hiểu lời nói của Trần Ngư.
Trần Ngư cũng không giải thích, chỉ cười.
Trên đường trở về, đi ngang qua một khu chợ, lúc này người bán cũng thưa thớt, chỉ còn lại một vài cửa hàng.
Trần Ngư ghé vào một cửa hàng bán văn phòng tứ bảo, trong ánh mắt khó hiểu của Phúc thúc mua về một ít giấy bút mực.
“Con mua cái này để làm gì?” Phúc thúc hỏi.
“Để nói chuyện.” Trần Ngư trả lời.
Phúc thúc sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại, nhìn cá nhỏ rồi lại nhìn giấy bút mới mua, chỉ chỉ Trần Ngư, cười nói: “Con đó con đó, còn đối xử tốt với người không quen biết như vậy, về sau không biết sẽ thương yêu tức phụ như thế nào nữa đây.”
Trần Ngư không giải thích nhiều về mối quan hệ giữa hai người, cho nên cũng không trả lời lại.
Lúc mang đồ trở về thôn, sắc trời càng tối hơn, Trần Ngư nghĩ thầm không biết lúc này Bạch Sanh đã ngủ hay chưa, nhưng khi về đến nhà vẫn thấy trong nhà còn ánh đèn.
Nến chưa tắt, Bạch Sanh chưa ngủ.
Trần Ngư đẩy cửa vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Bạch Sanh đang ngồi trên ghế, trong tay còn đang cầm cái gì đó.
Bạch Sanh nghe thấy động tĩnh liền nhìn qua, thấy Trần Ngư về thì nở nụ cười.
“Đang làm gì đó?” Trần Ngư nhìn Bạch Sanh, hỏi.
Bạch Sanh đi tới, đem đồ vật trong tay đưa cho Trần Ngư.
Đó là một chiếc vòng tay bằng vỏ sò, tuy làm không được tinh xảo, nhưng cũng đẹp.
“Cho ta?” Trần Ngư hỏi.
Bạch Sanh gật đầu, nhìn quanh phòng tính tìm nhánh cây, Trần Ngư thấy vậy, đem giấy bút trong tay đưa qua.
“Không cần viết trên mặt đất nữa.” Trần Ngư nói.
Bạch Sanh nhìn giấy bút sửng sốt, sau đó cười.
Cậu rất thích cười, Trần Ngư và cậu quen biết không lâu, nhưng số lần thấy cậu cười khá nhiều.
Động tác mài mực của cậu rất quen thuộc, vừa thấy đã biết quen làm, quả nhiên là người đọc sách.
(Hôm nay cùng A Bảo đi ra bờ biển, nhặt được nhiều vỏ sò.)
(Đệ ấy nói có thể làm vòng tay, huynh thích không?)
Bạch Sanh viết xong hai hàng chữ, ngẩng đầu nhìn Trần Ngư.
Trần Ngư cười, nhìn vòng tay vỏ sò, lại nhìn về phía Bạch Sanh, nói: “Thích.”
Sau đó hắn đưa cá nhỏ cho Bạch Sanh: “Như đã hứa với đệ.”
“Hôm nay lúc đánh cá ta bắt được cá nhỏ này, đệ thích không?”
Bạch Sanh nhìn cá nhỏ bơi trong nước, cánh môi vui vẻ khấp khởi, liên tục gật đầu với Trần Ngư, nhưng dường như cảm thấy chưa đủ, vì thế nhấc bút, viết thật nhanh lên giấy.
Cậu viết: (Rất thích.)