…Nói đi, vì sao lại muốn theo ta về nhà?…
--
Rốt cuộc Trần Ngư cũng đem người về nhà.
Khoảnh khắc nhóc câm nhìn thấy Trần Ngư, đôi mắt liền sáng lấp lánh, gương mặt cũng không giấu được sự cao hứng.
Trần Ngư thấy dáng vẻ này của cậu, nguyên bản trong lòng vẫn có chút do dự vào khoảnh khắc đó dường như cũng biến mất.
Hắn vươn tay đến trước mặt nhóc câm, nói: “Đi thôi, cùng ta về nhà.”
Nhóc câm nhấp môi cười, đem tay mình đặt vào lòng bàn tay dày rộng của Trần Ngư.
Trần Ngư nắm lấy tay cậu, đôi tay này vừa nhìn qua là biết chưa trải qua sóng gió gì rồi, thật mềm mại, giống như là bông vậy, vuốt ve rất thoải mái, làm Trần Ngư nhịn không được mà dùng lòng bàn tay cọ vài cái.
Là một đôi tay hoàn toàn khác với tay mình, Trần Ngư nghĩ.
Hắn dẫn nhóc câm về nhà, nhìn bộ quần áo của cậu không biết đã mặc bao lâu rồi, muốn để cậu đi tắm rửa sạch sẽ.
Lời đến bên miệng lại nuốt trở về, hắn không biết xưng hô với nhóc câm như thế nào.
Nếu kêu người ta là nhóc câm, Trần Ngư tuyệt đối không thể kêu được, trêu đùa nỗi đau của người khác là hành vi rất ti tiện.
“Đệ tên gì?” Trần Ngư hỏi.
Nhóc câm nhìn Trần Ngư, quơ tay, ý muốn hỏi có giấy bút hay không? Nhưng trong nhà Trần Ngư không có mấy thứ đồ đó.
Trần Ngư biết chữ, là do mẫu thân hắn dạy, nhưng văn hóa và tri thức đối với hắn mà nói, không có tác dụng bằng một chiếc lưới đánh cá rách nát, hắn cũng không có thời gian nhàn nhã mà viết chữ, nếu có thời gian, còn không bằng đi ra ngoài đánh cá, kiếm thêm ít tiền.
Nhưng nếu không có giấy bút, giao tiếp lại trở lại vấn đề.
Trần Ngư nhìn xung quanh một vòng, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nắm tay nhóc câm, đi ra ngoài phòng, nhặt lên một nhánh cây đưa cho cậu.
“Không có giấy bút, đệ viết tạm trên mặt đất trước đi.” Trần Ngư nói.
Nhóc câm nghe lời, nhận lấy nhánh cây trên, nghiêm túc viết tên mình trên mặt đất.
Trong tay Trần Ngư cầm đèn dầu, buổi tối có gió, ánh đèn theo ngọn gió lung lay, trong ánh sáng lờ mờ, Trần Ngư thấy được tên của cậu.
(Bạch Sanh.)
Cái tên nghe rất êm tay, làng trên xóm dưới của bọn họ, không ai có cái tên văn hoa như vậy.
Trần Ngư ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Sanh, ánh nến mờ nhạt và ánh trăng trên bầu trời cùng nhau dừng ở trên người cậu, khiến cho gương mặt vốn tinh xảo của cậu càng nổi bật thêm sự xinh đẹp mông lung.
Bạch Sanh cũng nhìn Trần Ngư, bộ dạng chưa trải sự đời, trong mắt hoàn toàn là sự tín nhiệm.
Trần Ngư nhìn thấy sự tín nhiệm này, đôi mắt rũ xuống.
“Bạch Sanh, đệ bao nhiêu tuổi?” Trần Ngư hỏi.
Bạch Sanh cầm nhánh cây, viết lên mặt đất.
(Mười bảy.)
Trần Ngư năm nay 20, lớn hơn Bạch Sanh 3 tuổi, tuổi tác hai người chênh lệch không nhiều, nhưng không biết vì sao, mỗi khi Trần Ngư nhìn Bạch Sanh, lại thấy cậu sạch sẽ vô cùng.
Không phải nói quần áo sạch sẽ, mà là nói đến cảm giác của hắn, giống như hoa sen trong vũng bùn, rõ ràng xung quanh đều là dơ bẩn, nhưng bản thân mình cùng thế gian không giống nhau.
“Ta là Trần Ngư.” Trần Ngư một lần nữa nhìn Bạch Sanh: “Nếu đệ cần cái gì…”
Trần Ngư muốn nói cần gì thì kêu hắn, nhưng nghĩ đến Bạch Sanh không nói được, liền nói: “Cứ đến giật nhẹ tay áo ta là được.”
Bạch Sanh nghiêm túc nghe Trần Ngư nói, gật mạnh đầu, sau đó giống như muốn thử nghiệm mà giật tay áo Trần Ngư.
Trần Ngư sửng sốt hỏi: “Làm sao vậy?”
Bạch Sanh cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng, khóe miệng còn mang theo lúm đồng tiền, cậu cầm lấy nhánh cây, viết lên mặt đất: (Không có gì, chỉ là thử kêu huynh.)
Cậu cười lên quá xinh đẹp, Trần Ngư nhìn mà hoa mắt, chỗ nào đó trong lòng kịch liệt rung động, sau một trận tim đập nhanh thở mạnh qua đi, cũng không nhịn được cười.
“Quần áo này đệ cũng đã mặc lâu rồi, đi tắm rửa một cái đi.” Trần Ngư nói với Bạch Sanh.
Bạch Sanh nghe, suy nghĩ một chút cũng gật đầu, viết lên mặt đất: (Dạ.)
Ngoan quá đi, Trần Ngư nghĩ.
Điều kiện trong nhà không quá tốt, mỗi lần Trần Ngư tắm rửa đều ở bên ngoài, cầm lấy xô nước vội vàng tắm cho xong là được, nhưng Bạch Sanh không thể tắm như hắn được, Trần Ngư tự nhiên cảm thấy không thích hợp.
Hắn trái lo phải nghĩ, cuối cùng từ trong kho lôi ra một chiếc bồn tắm nhiều năm không dùng, trong phòng treo vài cái màn, biến thành chỗ tắm rửa nho nhỏ cho Bạch Sanh.
Cái bồn tắm này là lúc trước mẫu thân của Trần Ngư dùng, sau khi mẫu thân qua đời, Trần Ngư không có thói quen tắm bồn, liền để nó ở trong kho không dùng tới, hiện giờ mới thấy có tác dụng.
Hiện giờ mới lập hạ, ban đêm có chút lạnh, Trần Ngư ỷ mình khỏe mạnh, cứ tắm nước lạnh thôi, nhưng Bạch Sanh nhỏ nhỏ gầy gầy, sức khỏe cũng không tốt lắm, cho nên vẫn phải dùng nước ấm.
[Lập hạ thường bắt đầu vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 5 dương lịch, Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Bắt đầu mùa hè.(nguồn wikipedia)]
Lúc Trần Ngư ở trong bếp nấu nước, Bạch Sanh cũng đi theo.
Hiện tại đã không còn sớm, nhưng Bạch Sanh không hề có chút gì gọi là buồn ngủ, so với Trần Ngư còn có tinh thần hơn.
“Đệ không mệt sao?” Trần Ngư hỏi.
Bạch Sanh nhìn Trần Ngư, lắc đầu.
Trần Ngư thấy vậy, không nói nữa.
Một nồi nước to, đợi sôi cũng cần chút thời gian, Trần Ngư nhìn mặt nước phát ngốc, Bạch Sanh bên cạnh cũng nhìn theo tầm mắt hắn.
Bỗng nhiên, Bạch Sanh kéo góc áo hắn.
Trần Ngư quay đầu lại, thấy Bạch Sanh nhặt một cục than nhỏ, viết lên mặt đất: (Huynh mệt không?)
Trần Ngư sửng sốt một chút, đột nhiên có người quan tâm nên không biết phản ứng như thế nào.
“Không…không mệt.” Trần Ngư mất tự nhiên trả lời.
Bạch Sanh cau mày, lại viết tiếp: (Nếu mệt, vậy không tắm nữa.)
Trần Ngư lắc đầu, khẽ cười trấn an Bạch Sanh: “Thật sự không mệt.”
Đương nhiên Bạch Sanh có chút không tin, hoài nghi nhìn Trần Ngư, hình như còn muốn nói gì nữa, Trần Ngư thấy vậy, nhanh chóng đổi đề tài.
“Nói đi, vì sao lại muốn theo ta về nhà?” Vấn đề này, Trần Ngư đã muốn hỏi từ sớm rồi.
Từ lúc hắn và Bạch Sanh gặp nhau đến giờ, tính ra còn chưa đủ một ngày, nhưng mà Bạch Sạch đối với hắn có sự tín nhiệm rõ ràng, rõ ràng đại phu đã đồng ý thu nhận cậu, cậu lại kéo tay Trần Ngư, muốn cùng Trần Ngư về nhà.
Trần Ngư khó hiểu, cũng không rõ tại sao Bạch Sanh lại tin tưởng mình như vậy.
Cậu cúi đầu tìm một cục than khác để viết, trong đây không có nhánh cây, chỉ có than củi thôi.
(Huynh đã cứu ta.)
Bạch Sanh tiếp tục viết: (Ta thích huynh.)
Hai hàng bảy chữ, chữ viết bằng than trên nền đất cũng không quá rõ ràng, đứt quãng, nhưng nội dung lại khá hoàn chỉnh.
Trần Ngư nhìn hàng chữ, hầu kết lại lăn lộn, hắn ngẩng đầu nhìn Bạch Sanh, nói: “Người cứu đệ, chưa hẳn là người tốt.”
Bạch Sanh nghe lời này lại nghiêng đầu, làm như khó hiểu.
Trần Ngư cũng biết, Bạch Sanh thật sự rất sạch sẽ, không chỉ bên ngoài, mà là từ bên trong toát ra, vô cùng sạch sẽ.
Cậu giống như một bông hoa được trồng trong nhà kính được bảo vệ rất tốt, không hiểu được thiện ác bên ngoài, trong quan niệm của Bạch Sanh, Trần Ngư cứu cậu, hắn là người tốt.
Nhưng Trần Ngư cũng không tính là người tốt gì, từ nhỏ hắn và mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau, sau khi mẫu thân qua đời, trong nhà chỉ còn lại một mình hắn, vì mưu sinh, hắn cũng đã làm những chuyện không được gọi là tốt gì.
Hắn cứu Bạch Sanh, cũng bởi vì chạm tới mấu chốt đạo đức của hắn, hắn không thể thấy chết mà không cứu.
Nhưng Bạch Sanh cảm thấy hắn là người tốt, còn nói thích hắn.
(Huynh là người tốt.)
Bạch Sanh lại cúi đầu viết thêm một hàng chữ nữa.
Ngực Trần Ngư kịch liệt phập phồng mấy cái, hắn cũng không nói rõ cảm xúc của mình là hiện tại là gì.
Cũng may, lúc này nước cũng đã sôi.
Tiếng “ục ục ục” vang lên, lực chú ý của Bạch Sanh và Trần Ngư lại chuyển dời qua nồi nước.
Trần Ngư như được đại xá mà đứng dậy bưng nồi nước sôi lên, dẫn Bạch Sanh vào phòng tắm rửa.
Phòng của Trần Ngư rất đơn giản, một giường một bàn một tủ quần áo, đều do tự tay Trần Ngư làm, kiểu dáng đơn giản nhưng lại rất bền.
Lúc này, trong căn phòng đơn sơ ấy có một tấm màn ngăn căn phòng ra làm đôi, một bên là chỗ Bạch Sanh tắm rửa, một bên là giường của Trần Ngư.
Tình cảnh này thật sự có chút kỳ lạ không nói nên lời, cả người Trần Ngư đều không được tự nhiên, lại không biết vì sao.
Ánh đèn dầu chiếu lên bóng hình mờ ảo, tiếng tắm rửa của Bạch Sanh rơi vào trong tai Trần Ngư, tuy không phải quá lớn nhưng nghe cũng rất rõ.
Trần Ngư càng nghe càng khó chịu, đang nằm lại chuyển thành ngồi, hắn nhìn về phía tấm màn, có thể thấy được bóng dáng mơ hồ của Bạch Sanh, hắn rốt cuộc cũng biết không đúng ở chỗ nào.
Hai người đều là nam nhân, tại sao tắm rửa lại phải che màn? Cũng không mất đi miếng thịt nào.
Trần Ngư cảm thấy mình đối xử với Bạch Sanh giống nữ nhân, hắn nằm ở trên giường, giống như trong đêm tân hôn, trượng phu ở trên giường chờ tức phụ.
Kỳ cục…thật sự rất kỳ cục!
Trần Ngư nghĩ thầm, lại từ trên giường đứng dậy, muốn tháo tầm màn xuống, nhưng lúc đứng trước tấm màn thì lại dừng lại.
Tháo xuống thì cũng kỳ, tự mình cũng thấy chuyện mình làm không thích hợp.
Trong lòng càng bực bội, Trần Ngư rút tay về, ngồi lại trên giường.
Hắn nhìn chằm chằm thân ảnh Bạch Sanh sau tấm màn, hơi cắn khớp hàm, má căng chặt, trong lòng cứ thấy khó chịu làm sao đó.
Thật ra hắn cũng che màn trong vô thức thôi, lúc ấy Trần Ngư không ý thức được mình đang đối xử với cậu giống như là nữ nhân, hắn chỉ cảm thấy là, phải đối với cậu thật tốt, bởi vì cậu nên được trân trọng như vậy.
Giống như theo cảm giác bản năng, trước giờ Trần Ngư đối với ai cũng không có quá nhiệt tình, nữ nhân cũng chưa từng chứ đừng nói chi là nam nhân.
Trần Ngư nghĩ không ra vì sao mình lại như vậy, đại khái Bạch Sanh quá đặc biệt, 20 năm qua hắn chưa từng gặp ai như vậy.
Trần Ngư đang nghĩ ngợi, màn che được vén lên.
Bạch Sanh đã tắm xong, từ sau màn đi ra, trên người mặc áo vải thô của Trần Ngư.
Trong nhà không có quần áo phù hợp với cậu, cho nên đành phải mặc đồ của hắn.
Nhưng quần áo hắn khá lớn, mặc ở trên người cậu, giống như đứa nhỏ trộm mặc đồ của người lớn, dáng vẻ càng thêm nhỏ xinh.
Áo rộng nên bị trượt xuống, lộ ra đầu vai mượt mà của cậu, Bạch Sanh ngượng ngùng kéo áo lên, cười với Trần Ngư.
Bởi vì vừa mới tắm xong, cả người cậu vẫn còn hơi ấm, giữa sương mù mênh mông, đẹp không nói nên lời.
Trần Ngư nhìn nụ cười của cậu mà sửng sốt, trong nháy mắt kia, hắn hoảng hốt ý thức được, Bạch Sanh đúng là phải được đối xử thật tốt, bởi vì cậu là một sự tồn tại vô cùng quý giá.