“Chẳng phải anh nói không bận tâm sao! Sao lại đến nhanh như thế.” Tiếng em trai nghiến răng nghiến lợi vang lên bên tai.
Giang Độ ngồi xổm xuống, hình như anh muốn nói gì đó, sau đó tôi nhìn thấy sau lưng anh có người cầm con d.a.o, đâm thẳng về phía anh.
…
12
Góc nhìn của Giang Độ: Nhật ký.
Ngày 31/03.
Trước sinh nhật của tôi một ngày, Giang Diệu có tới công ty tìm tôi.
Đây là người bố trên mặt sinh học của tôi, bề ngoài trông rất lịch sự ôn hòa, nhưng thực chất lại là một kẻ m.á.u lạnh và ích kỷ.
Lúc mẹ tôi còn sống, ông ta dẫn bồ nhí về nhà, chẳng coi tình nghĩa vợ chồng ra gì.
Sau này mẹ tôi mắc b.ệnh u.ng th.ư, ông ta mới thôi thói trăng hoa.
Nhưng khi ấy mẹ tôi đã ra nước ngoài rồi, ông ta cũng không có cơ hội gặp mẹ lần cuối.
Đây không phải là những lời tôi nghe được từ người khác, mà ngày nhận tôi về, ông ta đã uống say rồi khóc lóc kể cho tôi nghe.
Vì vậy, tôi không thích ông ta.
Ngoài lý do này ra, lý do quan trọng hơn cả là vì ông ta không thích Tô Nam.
Ngày ấy ông ta ném giấy khám sức khỏe của Tô Nam lên bàn của tôi rồi nói: “Một con gà mái không biết đẻ trứng như cô ta không xứng với con.”
Tôi tức quá hóa cười, gọi người đuổi ông ta đi.
Nhà họ Giang cũng chẳng phải hoàng vị cần người thừa kế, một công ty đã lên sàn chứng khoán tôi cai quản được mấy năm, với cả chắc gì công ty của tôi và Tô Nam đã thua kém Giang Thị.
Tô Nam của tôi, một cô gái tốt như thế, tại sao ông ta lại nói về em như vậy.
Lần này tôi vốn định bảo thư ký đuổi ông ta đi giống như mọi lần, nhưng Giang Diệu lại đột nhiên lên tiếng: “Dương Tử mang thai rồi, là con trai.”
Tôi sững người.
Dương Tử là cô bồ nhí mới của công ta, nhỏ hơn tôi ba tuổi.
Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ông ta, đột nhiên hiểu ra mục đích hôm nay ông ta tới đây.
Ông ta bình tĩnh để tay lên thành ghế, dáng vẻ bệ vệ như thể nắm mọi thứ trong tay.
“Giang Độ, con phải hiểu, chỉ cần bố muốn, Giang Thị không chỉ có một người thừa kế là con thôi đâu.”
“Ừ, tôi hiểu rồi, ông là một thằng đ.ần.”
Giang Diệu bị tôi chọc tức.
“Bố hỏi con lần cuối, con không muốn ly hôn với cô ta thật sao.”
Tôi mỉm cười, nói rõ ràng từng chữ: “Muốn tôi ly hôn, trừ phi tôi c.h.ế.t.”
Giang Diệu tức giận bỏ đi, đi được nửa đường, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, ông ta bỗng dừng bước rồi quay đầu lại, hơi do dự nói.
“Năm đó mẹ con mắc u.ng th.ư g.an, bởi vì tỷ lệ di truyền tương đối cao nên sau khi mẹ con qua đời, bố đã làm kiểm tra cho Giang Lỗi, bấy giờ mới biết nó không phải là con trai ruột của bố mẹ.”
“Khi nào rảnh, con hãy tới b.ệnh v.iện kiểm tra đi.”
…
Ngày 01/04.
Tôi sinh vào ngày cá tháng tư.
Ngày này 29 năm về trước, tôi bị tạo hóa trêu ngươi, mẹ nuôi vì muốn con trai của mình có được một cuộc sống tốt hơn nên đã đánh tráo thân phận của tôi với con trai của bà ấy.
Hai mươi chín năm qua, tôi sống rất vất vả, nhưng cũng may tôi còn có Tô Nam kề bên.
Ban đầu là đưa Tô Nam đến b.ệnh v.iện khám sức khỏe, nhưng rồi tôi lại nhớ đến những lời Giang Diệu nói hôm qua nên cũng làm kiểm tra luôn.
Nhìn dòng chữ trên cuốn sổ khám bệnh, tôi thật sự hy vọng những gì xảy ra ngày hôm nay đều là l.ừ.a người.
U.ng th.ư gan, u.ng th.ư gan.
Người mẹ đẻ tôi chưa từng gặp mặt, tôi lại di truyền bệnh từ bà.
“Giang Độ?”
Tiếng của Tô Nam vang lên bên tai, em đang chọn cần tây.
“Dạo này em học làm được rất nhiều món ngon từ blogger, hôm nay anh có lộc ăn rồi.”
Tôi nhìn gương mặt của em dưới ánh nắng, vì ngẩng mặt đối diện với ánh mặt trời nên hơi chói mắt, nhưng tôi vẫn không nỡ rời mắt.
Cứ như thế, tôi ôm lấy em từ phía sau: “Vợ làm món gì anh cũng thích ăn hết.”
Có rất nhiều người ở chợ nhìn chúng tôi bằng ánh mắt tò mò và cười chê.
“Giang Độ.” Em nhỏ giọng nhắc nhở, hai tai đỏ ửng: “Người ta đang nhìn kìa.”
“Anh mặc kệ.” Tôi vùi đầu lên vai em, nước mắt chảy ra từ đôi mắt đang nhắm chặt: “Họ thích thì cứ để họ nhìn.”
Tôi nên làm gì đây.
Tô Nam của tôi phải làm sao đây.
…
Ngày 15/04.
Thật ra, không phải là tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ nói cho em biết.
U.ng th.ư gan giai đoạn cuối, bác sĩ bảo tôi có thể sống thêm 6 đến 12 tháng nữa.
Trong khoảng thời gian này chúng tôi có thể đi du lịch, đi xem concert, đi chơi trò m.ạo h.iểm, tôi sẽ làm mọi việc em muốn làm với em, chẳng phải sao?
Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, đang tính nói chuyện này với em thì lại thấy em ngồi khóc trong phòng khách.
Tôi vô cùng sợ hãi, chạy vội lại mới biết thì ra em đang xem một bộ phim ngôn tình ngang trái.
“Thảm quá, nam nữ chính vốn là anh em ruột, sau này mẹ ruột của nữ chính tìm đến nhà, hai người phải chia xa, vòng vèo xuôi ngược khó khăn lắm hai người mới bên nhau thì em gái lại mắc b.ệnh u.ng th.ư…”
Hai mắt Tô Nam đỏ bừng, lúc em khóc trông rất đáng thương: “Em thật sự không đành lòng nhìn những người có tình lại không thể bên nhau.”
Tôi đau lòng lấy giấy lau nước mắt cho em, tôi giả vờ hỏi bâng quơ một câu: “Nếu như anh bị u.ng th.ư, em sẽ làm gì?”
“Em sẽ c.h.ế.t cùng anh.”
Em nhìn chằm chằm màn hình, giọng điệu chắc nịch.
Hẫng mất một nhịp, tôi ôm em vào lòng.
Ngón tay của em rất lạnh, gần như làm đóng băng ngực tôi: “Sao tay em lại lạnh như thế?”
“Em vừa mới ăn kem xong.”
Tôi nổi giận: “Chẳng phải anh đã không cho em ăn rồi sao, hôm nay em đến tháng, hơn nữa sức khỏe của em vốn đã không tốt, nếu như đột nhiên ng.ất đi giống như lần trước phải làm sao.”
“Chẳng phải em còn có anh sao.” Em không cho là thế, áp tay của mình lên người tôi: “Làm thế này sẽ ấm lại nhanh thôi.”
Mãi lâu sau, lâu đến nỗi em sắp thiếp đi trong lòng tôi, tôi mới xoa đầu em rồi khẽ nói.
“Nếu như sau này anh không thể ở bên em nữa.”
“Sao có thể chứ…”
…
Ngày 02/05.
Thỉnh thoảng dáng vẻ kiên định khi nói câu “Em sẽ c.h.ế.t cùng anh” ngày hôm đó của cô lại xuất hiện trong tâm trí tôi.
Tôi không dám đánh cược.
Dù chỉ có 1%, tôi cũng không dám.
Tôi hy vọng em có thể khỏe mạnh, vui vẻ cả đời.
Có thể trân trọng yêu cuộc sống này.
Cho dù không có tôi cũng không sao, em ghét tôi, hận tôi cũng được.
Sau này quên đi tôi, cũng chẳng sao.
Trần Dao là thư ký của tôi, mẹ cô ấy bị b.ệnh cần t.iền gấp.
Ngoài tiền lương hàng tháng phải trả ra, tôi hứa sẽ trả riêng cho cô ấy hai trăm nghìn, cô ấy đồng ý diễn một vở kịch với tôi.
“Anh có từng nghĩ, lỡ như một ngày nào đó cô ấy biết được sự thật, sẽ càng đau lòng hơn không?”
Tôi im lặng hồi lâu rồi mỉm cười.
“Đến khi đó, chắc cô ấy đã tìm được một người rất tốt rồi, hoặc là lúc đó cô ấy đã già, dù biết được thì cũng không quá kích động nữa, thậm chí cô ấy sẽ bình tĩnh nói, anh ấy thật sự là một tên ngốc tự làm những chuyện mình cho là cảm động.”
…
Ngày 20/10.
Hôm nay, chúng tôi ly hôn rồi.
Trần Dao làm theo yêu cầu của tôi, “liên minh” với Tô Nam để tôi tay trắng ra đi.
Tôi cúi đầu, chậm rãi viết từng nét chữ trong tên của mình, đè mạnh đến nỗi đâm thủng cả tờ giấy.
Lúc viết chữ cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng của Tô Nam: “Giang Độ."
Bàn tay đang cầm bút của tôi run lên, tôi không ngẩng đầu.
“Năm đó chúng ta đăng ký kết hôn, do nghèo nên không tổ chức đám cưới, khi ấy tôi liếc nhìn bộ váy cưới, hai mắt anh đã đỏ bừng, anh lấy gần một tháng lương của mình đi mua voan đội đầu của chiếc váy cưới đó cho tôi, anh nói sau này sẽ tổ chức cho tôi một hôn lễ long trọng.”
“Sau này cuộc sống dần trở nên tốt hơn, mọi điều anh hứa với tôi anh đều làm được.”
“Về sau, anh được nhà họ Giang nhận lại, khoảng cách giữa hai chúng ta ngày một lớn, có rất nhiều người nói tôi không xứng với anh, nói tôi chỉ là hòn đó ngáng chân anh.”
“Khi đó anh đã nói với bọn họ, anh không nỡ bỏ tôi lại, tôi đi chậm, anh có thể cõng tôi đi.”
Từng giọt nước mắt lăn dài, hai mắt cũng mờ đi, tôi cúi gằm mặt xuống, nắm chặt tay lại.
“Giang Độ, anh vẫn thất hứa.”
…
Ngày 02/11.
Trần Dao đưa acc wechat của mình cho tôi.
Tôi không kìm nổi lòng mình, lại xem trang cá nhân của em.
Hình như em sống rất tốt, thậm chí còn chăm chỉ đăng bài hơn trước.
Tôi nhớ trước đây em rất sợ phiền phức, chỉ đến dịp lễ tết hay lúc ra ngoài ăn cơm, em mới đăng bài.
“Không biết tại sao, lại mất ngủ rồi.”
Tôi đã tìm rất nhiều tài liệu trên mạng, chọn ra đủ mọi cách, cuối cùng chọn gửi cho em một bài hát có tác dụng trong cho người mất ngủ.
“Đấu thầu thất bại, buồn ghê.”
Gần đây tôi luôn an ủi em một cách vụng về, chia sẻ với em những hình ảnh hài hước.
Nhưng em không trả lời tôi.
“Con rùa nhỏ tôi nuôi không mở nổi mắt, nó bị sao vậy?”
Con rùa ấy tên là Cơm Đĩa, cũng nuôi được gần tám năm rồi, trước đây vẫn luôn là tôi chăm sóc nó.
Tôi lập tức nhắn tin cho em: “Chắc nó bị đau mắt rồi, em có thể cho nó ăn chút gan gà, nhớ khử trùng bể nuôi, ngâm trong nước muối 10% 30 phút.
Em trả lời: “Trước đây cô từng nuôi rùa sao.”
Tôi không ngờ em lại trả lời lại, tôi kích động ho khù khụ, sau đó càng ho càng ghê hơn, ho cả ra m.áu, tôi lau khóe miệng rồi trả lời lại: “Ừ, nuôi nhiều năm rồi.”
Em: “Nó có tên không?”
Tôi trả lời cho có: “Con Dấu.”
Em không trả lời tôi nữa.
…
Ngày 15/11.
Cơn đau kéo tới liên tục.
Mỗi tối, như có một bàn tay đang bóp chặt lấy cổ tôi vậy, không sao thở nổi.
Bụng đau như thể có ai đó dùng con d.a.o nung đỏ đ.â.m vào vậy, đau thắt lại.
Ý thức dần trở nên mơ hồ, dường như tôi đã quay về căn nhà đất thuở bé, bị mẹ nuôi say r.ư.ợu đ.ánh đ.ập, càng hét mẹ càng đ.ánh tôi mạnh hơn.
Khi ấy, Tô Nam luôn đứng chắn trước mặt tôi, rõ ràng cô gầy yếu như thế nhưng lại không chịu tránh ra.
Tôi mở mắt.
Không có Tô Nam.
…
Ngày 17/11.
Đau…
…
Ngày 20/11.
Tôi nhập v.iện rồi
…
Ngày 30/11.
Trong bộ phim hoạt hình Tô Nam từng xem có một con yêu tăng có ngoại hình rất bảnh, em xem phim đến quên ăn quên ngủ.
Tôi nổi cơn ghen, đè em lên ghế sô pha, quỳ một gối xuống rồi hôn em.
Em ngẩng đầu, cam chịu đón nhận nụ hôn của tôi, đôi tay em để sau gáy tôi dịu dàng vuốt ve giống như đang vuốt ve chú chó nhỏ: “Dáng vẻ của chồng em khi trọc đầu, chắc chắn sẽ đẹp hơn anh ta.”
Hiện tại, tôi nhìn mình trong gương.
Sau khi h.óa tr.ị, tôi cạo trọc đầu.
Vốn định, nếu nhớ em quá tôi sẽ giả vờ gặp lại em một cách tình cờ.
Giờ thì bỏ đi.
Không thể nói là không đẹp, mặt mày nhợt nhạt, không có khí sắc.
Trông không giống một người còn sống.
Tôi sợ làm em sợ.
…
Ngày 12/05.
Hôm nay là sinh nhật của Tô Nam.
Tôi lén trốn viện, đội mũ, đeo khẩu trang chạy đến cửa hàng thú cưng, chọn mua cho em một chú cún có đôi mắt to tròn, trông rất đáng yêu.
Tô Nam rất thích động vật, nhất là cún, nhưng bởi tôi dị ứng với lông chó nên mới không nuôi.
Không biết có phải là do đã miễn dịch với cái đau rồi không, tôi sờ đầu chú cún nhỏ, cổ tay bắt đầu nổi những mụn đỏ li ti nhưng tôi lại không hề thấy đau.
Tôi để chú cún đó trước cửa nhà, ấn chuông cửa rồi nhanh chóng trốn đi.
Tiếng bước chân vang lên, tôi lập tức nín thở…
Đã lâu lắm rồi tôi không được nhìn thấy Tô Nam.
Em nhìn thấy chú cún nhỏ, hết sức vui mừng, nhưng sau đó em lại thất vọng sờ lên bụng mình.
Bụng…
Hình như Tô Nam đang gọi điện cho Triệu Tĩnh: “Đúng vậy, không biết là chú cún bị ai vứt bỏ, nuôi tạm ở nhà cậu trước, đợi tớ sinh con xong…”
Tôi đờ đẫn nhìn chằm chằm bụng dưới đã hơi nhô lên của Tô Nam.
Trông có vẻ như đã được bốn tháng rồi.
Đầu tôi như n.ổ tung.
Suốt ngần ấy năm tôi không dám tưởng tượng đến cảnh tượng Tô Nam mang thai lần nữa.
Nước mắt của tôi rơi xuống, tôi bịt chặt miệng, cố dằn cơn ho kịch liệt của mình xuống.
Khi niềm vui sướng tột độ qua đi, sau đó là sự bất lực và lo lắng vô tận.
Sao cứ phải vào lúc này chứ.
…
Ngày 06/12.
Lúc bác sĩ đo nhiệt độ cho tôi, ông ấy bảo tinh thần của tôi đã tốt hơn trước rất nhiều, hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.
Tôi bật cười: “Hình như tôi sắp làm bố rồi.”
Bác sĩ cũng cười, cất dụng cụ đi: “Chúc mừng cậu.”
…
Ngày 07/12.
Nhớ đến con.
Tôi chợt lo lắng, liệu con có bị di truyền không.
Bác sĩ nói với tôi, mẹ tôi bị viêm gan B nên dẫn đến ung thư gan, bệnh đấy được di truyền từ người mẹ.
Vì Tô Nam không có bệnh này nên con của chúng tôi chắc hẳn sẽ rất khỏe mạnh.
Cuối cùng tôi cũng yên tâm được phần nào.
…
Ngày 16/12.
Tôi nói với bác sĩ, tôi muốn làm những việc mình thích lúc cuối đời.
Bác sĩ không cản được, chỉ đành bất lực tôn trọng ý kiến của tôi.
Tôi chuyển đến tòa nhà kế bên nhà Tô Nam.
Hình như em đã thật sự thoát ra rồi, tôi không thấy nỗi buồn và nỗi đau hiện hữu trên gương mặt em nữa, trông em rất bình thản, gặp được người quen em sẽ nhiệt tình chào hỏi, đi qua tiệm hoa thấy hoa đẹp sẽ mua một bó về.
Em đang rất yêu cuộc sống này.
Không hiểu tại sao, rõ ràng trước đây tôi cũng là một người bình tĩnh, biết kiềm chế, nhưng từ khi ngã bệnh lúc nào tôi cũng muốn khóc.
…
Ngày 30/12.
Tô Nam thuê một người giúp việc đến chăm sóc cho em, mỗi tối người ấy sẽ dẫn em xuống dưới nhà tản bộ.
Hôm nay, không biết tại sao lại chỉ có một mình Tô Nam.
Hình như em đi mệt rồi nên ngồi trên chiếc ghế dài nghỉ ngơi.
Thai phụ đều rất thích ngủ, hình như em sắp thiếp đi rồi.
Tôi đi tới, đứng cách em khoảng hai mét, cũng không dám tiến lại gần.
Hình như Tô Nam đang nói mớ.
Tôi vẫn không cầm lòng được phá bỏ khoảng cách hai mét ấy.
Lần này tôi đã nghe rõ hơn.
“Giang Độ, Giang Độ.”
Tôi lại muốn khóc.
…
Ngày 31/12.
Tô Nam chưa hề quên tôi.
Cảm tính khiến tôi kích động đến nỗi thức trắng đêm, nhưng lý trí bảo tôi nhất định phải làm điều ấy.
Hôm nay là giao thừa.
Tôi đội tóc giả, trang điểm để mình trông giống một người bình thường một chút, sau đó tìm một diễn viên đến đóng kịch.
“Mong năm mới mọi sự tốt lành, thành công hơn năm ngoái.”
Tôi dùng acc wechat đó, cap ảnh trên acc weibo của mình rồi gửi cho em.
“Hình như anh ấy lại có tình mới rồi.”
“Xem ra, anh ta chẳng yêu ai trong số chúng ta cả, người anh ta yêu nhất cũng chỉ có mình anh ta thôi.”
“Có lẽ, chúng ta đều phải hướng về phía trước, phải không.”
Tô Nam không trả lời.
Tôi âm thầm nói lời xin lỗi với em.
Vợ ơi, anh xin lỗi.
…
Ngày 01/01.
Giờ đã là ba giờ sáng.
Tôi mất ngủ.
Tôi định viết nhật ký lần cuối rồi đốt nó đi.
Nhưng tôi thật sự không biết viết gì cả.
Hiện giờ ngoài trời tuyết đang rơi, chiều nay Tô Nam phải đi khám thai, không hiểu tại sao tôi lại thấy hơi lo lắng, vẫn âm thầm đi theo.
Hình như ngày dự sinh là vào tháng sáu.
Chắc tôi sẽ không đợi được đến lúc đấy.
Nếu là con gái, chắc chắn con sẽ rất giống em.
Có thể con sẽ có một đôi mắt hạnh, lông mi dài và dày, làn da trắng bóc và một gương mặt đáng yêu.
Nếu là con trai, tôi hy vọng con cũng sẽ giống em.
Tóm lại…
Đừng giống tôi, đừng để sau này em lại nhìn thấy con rồi nhớ đến tôi.
Bỏ đi.
Bất kể là gái hay trai.
Chỉ cần con bình an, mạnh khỏe là được.
__________
Nguồn bài: Mô tả album.
Dịch: Cố Bắc Như Sơ, truyện dịch PLN vui lòng không reup, cảm ơn.