Điện thoại của tôi bỗng reo lên…
Trần Dao gửi cho tôi địa chỉ khách sạn và số phòng.
7
Tôi dẫn theo bạn thân Triệu Tĩnh lần theo địa chỉ Trần Dao cho đi đến khách sạn kia.
Nhìn qua bóng cây lác đác và ánh đèn mờ, tôi thấy Giang Độ và Trần Dao đang đứng trước cửa khách sạn.
Hình như hai người họ đang cãi nhau, Trần Dao bắt một chiếc taxi định rời đi.
Giang Độ cởi áo khoác khoác lên người cho cô ta, thì thầm gì đó bên tai, dỗ cô ta tươi cười vui vẻ.
Có một cô bé b.án hoa cầm hoa hồng đi tới.
Tôi đứng cách đó không xa, thậm chí tôi còn nghe rõ mồn một tiếng cô bé đó nói:
“Chú ơi, chú mua hoa tặng vợ đi ạ.”
Trần Dao bĩu môi: “Cô không phải là vợ của chú ấy.”
Giang Độ trả t.iền, anh nhét hoa vào tay Trần Dao rồi nói một câu.
Nhìn khẩu hình, tôi thấy anh nói: “Là em.”
Tôi giơ điện thoại lên chụp ảnh.
Trần Dao lên tầng rồi.
Giang Độ thì đang nghe điện thoại.
Là điện thoại của tôi.
“Vợ ơi, anh còn vướng chút việc ở công ty, nửa tiếng nữa anh sẽ về.”
Tôi nói: “Chúng ta ly hôn đi.”
Tiếng anh dỗ dành từ đầu bên kia vọng tới: “Em đừng giận, lát nữa về đi ngang qua tiệm bánh ngọt, anh sẽ mua bánh phô mai em thích ăn nhất cho em.”
Tôi ngẩng đầu nhìn trăng khuyết trên đỉnh đầu rồi bình tĩnh nói: “Giang Độ, anh quay đầu lại đi, tôi đang đứng sau lưng anh.”
8
Giang Độ ngoảnh đầu lại.
Anh đứng hình mất mấy giây, sau đó đi tới: “Sao em ăn mặc phong phanh vậy.”
Anh giơ tay tính cởi áo khoác của mình ra nhưng bàn tay dừng giữa không trung, vẻ mặt cứng đờ.
Như thể sực nhớ ra, vừa rồi mình đã khoác áo cho Trần Dao.
Tôi nhìn anh: “Giang Độ, anh chỉ có một chiếc áo khoác, anh cho người khác rồi, tôi sẽ không còn nữa.”
Không chỉ là áo khoác, mà trái tim cũng chỉ có một.
Giang Độ im lặng, ánh đèn đường mờ hắt lên sống mũi và hàng mày của anh, anh rất bình tĩnh nói: “Em biết hết rồi à.”
“Tôi biết anh quen Trần Dao được một năm, cũng biết cô ta đang mang thai.”
Nhìn gương mặt quen thuộc trước mặt mình, con tim tôi đau thắt lại: “Chúc mừng anh, cuối cùng cũng sắp được làm bố.”
Năm ấy khi tôi mang thai, Giang Độ đã rất vui mừng. Anh ghé đầu lại, rõ ràng là giọng điệu giận dỗi nhưng ánh mắt của anh lại rất sáng.
“Thằng nhóc này, sao lại quậy thế chứ.”
Về sau con không còn nữa, trông anh có vẻ không mấy bận tâm nhưng nhiều đêm tôi đã thấy anh nhìn chằm chằm những món đồ chơi mình mua về rồi rơi lệ.
Tôi vẫn luôn biết, anh rất thích trẻ con.
“Giang Độ, chúng ta từng ký hợp đồng trước hôn nhân, anh đã phản bội tôi nên phải ra đi tay trắng.”
“Tình hình cụ thể thế nào ngày mai luật sư của tôi sẽ bàn bạc với anh. Cổ phần trong công ty, nhà và cả xe, tôi sẽ không cho anh dù chỉ một đồng.”
Giang Độ bình tĩnh nhìn tôi, trong đôi mắt anh ánh lên thứ cảm xúc tôi không hiểu.
“Tô Nam, em nói anh phản bội em, em có bằng chứng không?”
“Cho dù ban nãy em có quay lại, anh cũng chỉ khoác áo cho đồng nghiệp thôi.”
“Anh có thể bảo Trần Dao xuống đây ba mặt một lời, bọn anh thật sự không có gì.”
Anh mỉm cười, bình tĩnh nói một câu: “Nam Nam, không đủ bằng chứng, ra tòa anh có thể k.iện em tội v.u c.áo đấy.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì bạn thân Triệu Tĩnh đã không chịu nổi nữa: “Anh có cần nghe thử những lời mình nói kh.ố.n nạn thế nào không?”
“Trai đơn gái chiếc đến khách sạn thuê phòng, đây không phải bằng chứng thì đâu mới là bằng chứng?”
“Tôi là bằng chứng.”
Đột nhiên Trần Dao xuất hiện, hoặc là cô ta vẫn luôn đứng ở một bên quan sát tình hình.
“Tôi đã ghi âm những lần chúng tôi nói chuyện trong mấy ngày qua, lịch sử nói chuyện cũng đã quay màn hình, dù có ra t.oà tôi cũng có thể đứng ra làm chứng.”
Sau một thoáng ngạc nhiên, Giang Độ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, anh nhìn Trần Dao chằm chằm: “Tại sao?”
Hai giây sau, như thể nghĩ đến chuyện gì đó, ánh mắt anh vô cùng phức tạp: “Là vì tôi không chịu cho cô danh phận sao?”
“Đúng vậy.” Trần Dao nói thẳng: “Tôi cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, tôi muốn có một gia đình bình thường như bao người. Anh không muốn ly hôn, không thể cho tôi những thứ tôi muốn thì cũng đừng trách tôi liên minh với vợ anh.”
Tôi đi đến bên cạnh Trần Dao, đứng ngang hàng với cô ta rồi nói: “Giang Độ, người quá tham lam sẽ không có được kết quả tốt.”
Giang Độ lạnh lùng nhìn chúng tôi, sau cùng anh nhìn tôi, ánh mắt chất chứa thứ cảm xúc gì đó, nhưng vẫn không nói gì.