Nửa đêm tôi đọc được một tin nhắn trong điện thoại của bạn trai: “Hứa, anh có muốn con trai không?”
Anh trả lời đúng một chữ: “Có.”
Sau đó đối phương gửi giấy khám thai qua.
…
Đây là năm thứ mười hai chúng chúng tôi yêu nhau.
Anh vừa dịu dàng lại vừa chu đáo, là một người chồng mẫu mực trong mắt tất cả bạn bè.
Tôi ước gì có thể khoe cho cả thế giới biết anh tốt nhường nào.
Nhưng một người đàn ông như thế, anh không những dịu dàng, chu đáo với một mình tôi mà còn mập mờ với người con gái khác. Thậm chí có khả năng anh còn có cả con nữa.
1
Trước kỷ niệm ngày cưới một tối, đột nhiên tôi nhận được lời mời kết bạn từ một người: “Bạn trai cô có tình mới rồi.”
Tôi vô thức đưa mắt nhìn Giang Độ đang tất bật trong phòng bếp, ấn đồng ý.
“Cô là ai?”
Người kia lập tức gửi ảnh giấy khám thai cho tôi.
Trên đó có viết, đã mang thai được sáu tuần.
“Tôi mang thai rồi, là con của chồng cô.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, cô ta lại gửi một bức ảnh khác tới.
Trông có vẻ như là khoa sản ở b.ệnh v.iện.
Giang Độ đứng nghiêng so với ống kính, đang tươi cười nói chuyện với ai đó.
Nắng chiếu lên sống mũi cao thẳng của anh, dịu dàng, giống như mật ngọt khiến người ta say đắm.
“Thứ bảy tuần trước anh ấy bảo cô phải đến Thiên Tân công tác, thật ra là đi khám thai với tôi đấy.”
“À phải rồi.” Cô ta lại nói thêm: “Anh ấy luôn ở cạnh tôi trong những tối anh ấy mượn cớ bảo đi công tác.”
Tôi thẫn thờ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, có cảm giác như mình mất đi khả năng đọc chữ.
Rõ ràng tách ra tôi đều hiểu nhưng ghép lại với nhau tôi lại không hiểu lắm.
Ngày đó tôi gọi điện cho Giang Độ, khi đó tôi thấy bên anh rất ồn ào, còn loáng thoáng nghe được cả tiếng phụ nữ.
Tôi nói đùa với anh: “Sao bên anh lại có tiếng phụ nữ vậy, thành thật khai báo, đừng nói là anh nuôi bồ nhí bên ngoài đấy nhé.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó là tiếng cười khe khẽ của anh.
“Đúng vậy, anh đang đi khám với cô bồ nhí của mình này.”
2
“Vợ ơi?”
Chỗ bên cạnh tôi hơi lõm xuống, sau đó là giọng nói trầm trầm của Giang Độ: “Chẳng phải em bảo đói bụng sao?”
Anh dịu dàng xoa tóc tôi, như thể vẫn chưa đủ, anh còn bẹo má tôi.
“Xảy ra chuyện gì vậy, nói cho chồng em biết, để chồng em nghĩ cách giải quyết giúp em.”
Tôi nhìn anh chằm chằm, cố dằn cảm xúc trong lòng mình xuống.
“Giang Độ, em hỏi anh vài chuyện, anh không được suy nghĩ mà phải trả lời em ngay.”
Anh ngẩn người, nhướng mày nói: “Nghiêm túc vậy sao? Ngay cả từ chồng cũng không gọi nữa.”
“Chúng ta quen nhau bao lâu rồi?”
Anh trả lời ngay: “Hai mươi ba năm.”
“Bên nhau bao lâu?”
“Mười hai năm.”
“Kết hôn…”
Anh giành lời: “Tám năm.”
“Chúng ta đã vượt qua bảy năm trong truyền thuyết một cách an toàn rồi.”
Nhìn nụ cười đắc ý trên môi anh, tôi bất giác nhớ đến những lời Trần Dao vừa mới nói ban nãy, cô ta bảo mình làm bồ nhí cho Giang Độ cũng được một năm rồi.
Tôi cụp mắt, hỏi tiếp: “Lúc kết hôn với em, anh đã nói những gì?”
“Cả đời này, anh chỉ yêu một mình em.” Anh nhanh chóng trả lời.
“Anh yêu người khác rồi phải không?”
Anh hơi do dự: “Anh không yêu ai khác.”
“Rốt cuộc thứ bảy tuần trước anh đã đi đâu?”
Bầu không khí như đóng băng.
Giang Độ nhướng mắt, ánh mắt khi đó anh nhìn tôi mang theo vẻ tìm tòi, thăm dò, quan sát kỹ mọi biểu cảm của tôi.
“Vợ, có ai nói gì với em rồi phải không?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh khoảng chừng vài giây rồi bật cười: “Không có.”
“Em đùa ấy mà, ăn cơm thôi.”
3
Buổi tối, lúc Giang Độ đi tắm, tôi nằm trên giường lục xem trang cá nhân của anh.
Suốt ngần ấy năm, bài đăng trên trang cá nhân của anh toàn là tôi, đến cả ảnh bìa cũng là ảnh cưới của hai đứa.
Nhưng trong ảnh chụp màn hình Trần Dao gửi cho tôi.
Trần Dao hỏi anh: “Xem trang cá nhân của anh, em còn nghĩ anh yêu vợ mình lắm cơ.”
Anh trả lời: “Trang cá nhân mà, chẳng phải là đăng cho người ta xem sao.”
Đúng lúc này, Trần Dao nhắn tin cho tôi.
Lần này cô ta nói đến chuyện tại sao họ lại quen biết nhau.
Một tình tiết cũ rích, cô ta đi siêu thị, lúc thanh toán mới biết không thấy điện thoại đâu.
Giang Độ đã thanh toán cho cô ta, sau đó cô ta hỏi anh số điện thoại liên lạc.
“Tôi không chủ động quyến r.ũ anh ấy, khi đó anh ấy đưa tôi về nhà, tôi chỉ ngước mắt lên nhìn anh ấy, anh ấy bèn hôn tôi.”
“Tôi mang thai rồi, anh ấy không chịu ly hôn với cô nhưng vẫn muốn tôi sinh đứa con này ra, đúng là chuyện gì anh ấy cũng dám nghĩ.”
“Tô Nam, chúng ta làm đồng minh đi.”
“Anh ấy có không ít cổ phần trong công ty, sau khi hai người ly hôn, cô chia cho tôi chút t.iền là được.”
“Nhưng cô tuyệt đối không được bứt dây động rừng, cứ giả vờ như không biết chuyện gì trước đã, đợi đến khi thu thập được bằng chứng rồi hãy nhắc đến chuyện ly hôn.”
Tôi yên lặng nghe tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, không trả lời lại tin nhắn.
“Không lẽ cô nghĩ tôi đang l.ừ.a cô sao?”
Đầu bên kia im lặng một lúc: “Nghe nói tối mai là kỷ niệm ngày cưới của hai người? Tôi có cách khiến anh ấy không đi được.”
“Cô có dám cược với tôi không?”
4
Cửa phòng tắm mở ra, Giang Độ cầm khăn vừa lau mái tóc ướt sũng vừa nghiêm túc nói:
“Vợ ơi, hình như trời lạnh hơn rồi thì phải, em đừng tắm lâu quá.”
Hơi nước bay đầy trong phòng tắm, gương cũng mờ hẳn đi.
Nhưng tôi nhận ra, Giang Độ vẫn cố tình tăng nhiệt độ trong phòng tắm lên.
Anh luôn sợ tôi bị lạnh.
Trước đây lúc xây dựng sự nghiệp, tôi cũng từng mang thai nhưng đứa con đó không có duyên với tôi, sau khi con đi tôi có chút bệnh vặt, chỉ một trận ốm nhẹ cũng có thể lấy đi nửa cái m.ạng của tôi.
Mấy năm nay Giang Độ vẫn luôn cố gắng giúp tôi điều dưỡng lại cơ thể, anh còn học cả cách chế th.u.ốc và xoa bóp nữa.
Mỗi lần đến mùa đông, anh sẽ lên giường làm ấm chỗ trước, sau đó tôi mới lên nằm.
Anh còn nghiêm túc xoa bóp cho tôi: “Tô Nam, anh hy vọng em có thể bên anh cả đời.”
Mãi đến khi nước lạnh xối thẳng vào đầu, cảm giác lạnh lẽo ấy khiến tôi lập tức hoàn hồn.
Hình như bình nóng lạnh hỏng rồi, nước chảy ra toàn là nước lạnh.
“Giang…” Tôi gọi tên anh trong vô thức.
“Sao vậy em?” Tiếng tôi rất nhỏ nhưng Giang Độ vẫn nghe thấy.
“Không sao…”
Tôi nắm chặt tay, vội tắt vòi nước.
Nước lạnh thấu x.ương chảy từ chân xuống nền nhà, ánh đèn vàng ấm áp trên tường khiến tôi choáng váng.
Nửa đêm tôi vẫn sốt cao.
Ba giờ sáng, Giang Độ lái xe đưa tôi đến b.ệnh v.iện thành phố, mãi đến sáng hôm sau tôi mới hạ sốt.
Lúc tỉnh lại, Giang Độ đi lấy nước nóng cho tôi rồi, còn tôi lại nhận được tin nhắn từ Trần Dao.
“Hôm nay anh ấy xin nghỉ.”
Một năm trước, đột nhiên Giang Độ tuyển thêm một thư ký riêng, là Trần Dao.
Thỉnh thoảng tôi mang canh củ từ nấu sườn hầm cả chiều đến công ty cho anh, Trần Dao sẽ đứng bên cạnh, mỉm cười dịu dàng rồi nói:
“Sếp Giang có một cô vợ tốt thế này, thảo nào lại không thèm nhìn đồng nghiệp nữ trong công ty lấy một cái.”
Giang Độ chau mày bảo cô ta ra ngoài, rất ít khi tôi thấy anh lạnh lùng với người khác như thế: “Ai mướn cô nhiều chuyện.”
Trần Dao lại gửi vài tin nhắn khác đến.
“Cô cố tình bị b.ệnh, cố tình giày vò cơ thể của mình là vì cá c.ược giữa hai chúng ta sao? Cô nghĩ mình như thế anh ấy sẽ ở lại chăm sóc cô sao?”
“Cô… ngây thơ thật đấy.”