Bất kể là gái hay trai.
Chỉ cần con bình an, mạnh khỏe là được.
13
Màu trắng chói mắt đập thẳng vào mắt, và cả mùi nước khử trùng gay mũi.
“Nam Nam, cậu tỉnh rồi à.” Triệu Tĩnh lo lắng hỏi.
Tôi chống người dậy, nắm lấy tay áo của cô ấy rồi nói: “Anh ấy đâu?”
“Ai cơ…” Triệu Tĩnh lảng tránh ánh mắt tôi.
“Giang Độ, Giang Độ đâu.”
“Trước lúc ngất đi tớ thấy anh ấy bị người ta đ.â.m!”
Môi Triệu Tĩnh run lên, cô ấy im lặng.
Phòng bệnh yên lặng tựa cái c.h.ế.t, tôi như bị rút cạn sức lực, run lẩy bẩy sau đó nhũn người trượt xuống.
Bỗng có người xông từ bên ngoài vào.
“Nam Nam, con phải cứu em trai con, nó vừa mới ra t.ù, nó bảo lần này không phải nó đẩy con, nó không h.ại con của con.”
Con ư?
Tôi chợt ý thức được điều gì đó.
Tôi chậm rãi cúi đầu nhìn bụng dưới của mình.
Phẳng lì.
Đầu ong ong.
Con mất rồi.
Con của tôi và Giang Độ mất rồi.
Chút nhung nhớ cuối cùng của tôi cũng biến mất.
“Nam Nam, nếu em trai của con lại ngồi t.ù thì cuộc đời của nó sẽ bị hủy hoại thật mất.”
Mẹ tôi lại quỳ xuống, hệt như bảy năm trước, nước mắt nước mũi chảy ròng.
“Mẹ xin con, con đứng ra làm chứng nói em con không phải là kẻ cầm đầu, là kẻ khác đ.â.m Giang Độ…”
Cơn giận, nỗi uất hận cuồn cuộn trong lòng, đầu tôi rối như tơ vò, tôi mất bình tĩnh, cầm cốc trà trên bàn lên rồi ném mạnh xuống dưới đất.
“Tô Nam, mày làm gì đấy, tao là mẹ mày đấy.”
“Mẹ ư? Trên đời này có người mẹ nào như bà không?”
Tôi cười mỉa.
“Hai lần rồi. Vì cái đứa được gọi là con trai của bà ấy, tôi đã mất đi hai đứa con.”
“Từ bé đến lớn bà đã không thích tôi, việc gì mệt việc gì nhọc bà cũng đẩy sang cho tôi, có thứ gì ngon, thú vị bà luôn lén giữ lại cho con trai của mình.”
“Giờ nó đã hại c.h.ế.t con của tôi, hại c.h.ế.t chồng của tôi, bà còn muốn tôi tha thứ cho nó sao, sao bà có thể thiên vị đến mức ấy, sao có thể vô liêm sỉ như thế.”
Mẹ tôi sợ sệt, cũng không dám lớn tiếng:
“Thì vốn dĩ Giang Độ cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa, giờ nó còn hại em trai mày sắp phải ngồi tù…”
“Nó ngồi tù là nó đáng đời.” Tôi gần như thét lên.
“Đ.e d.ọa, c.ư.ớp, cố tình làm người khác bị thương, có tội nào oan không? Bà nuông chiều nó từ nhỏ, không dạy cho nó biết thế nào là đúng sai, chiều hư nó, ăn chơi lêu lổng, làm việc gì cũng không nên hồn, chỉ biết ngửa tay đòi tiền người khác. Nó ra nông nỗi này cũng do bà cả thôi.”
Mẹ tôi tái mét mặt mày.
“Nhưng Giang Độ đã làm gì sai, con tôi đã làm gì sao.”
“Tại sao.”
“Tại sao họ lại vì những kẻ như nó mà…”
Trái tim như bị kh.oét mất một lỗ, gió lạnh lùa vào, nước mắt bất giác lăn dài che mờ toàn bộ đôi mắt.
“Tôi sẽ không tha cho nó.” Tôi lau nước mắt, lạnh lùng nhìn bà ta rồi nói: “Tôi sẽ nói đúng sự thật với cảnh sát. Nó là kẻ cầm đầu, nó phải chịu trách nhiệm cho tất cả những gì nó đã làm.”
Mẹ tôi đi rồi.
Triệu Tĩnh đóng cửa rồi rót cho tôi một cốc nước ấm.
“Cậu biết rồi à?”
“Vừa rồi mẹ cậu nói Giang Độ vốn là một kẻ sắp c.h.ế.t, trông cậu chẳng có chút ngạc nhiên nào cả.”
“Cậu nghe thấy lúc hôn mê hay là…”
Tôi im lặng, thẫn thờ nhìn xuống sàn nhà.
Mãi lâu sau.
“Tớ vẫn luôn biết.”
14
Giang Độ bị u.ng th.ư, tôi vẫn luôn biết.
Khi dốc lòng yêu một người sâu đậm, mỗi một hành động, mỗi một cử chỉ của anh, dù là một sự thay đổi nhỏ nhất tôi cũng nhạy bén nhận ra, huống hồ anh còn đang bị bệnh.
Một người rất hiếm khi bị cảm như Giang Độ lại hay ho trong nhà vệ sinh, khi anh bắt đầu liên tục uống “vitamin”, tôi đã nhận thấy điều bất thường.
Nhưng tôi còn chưa kịp điều tra thì đã nhận được lời mời kết bạn từ Trần Dao, cô ấy bảo tôi mình có thai rồi.
Những bức ảnh chụp màn hình cô ấy gửi cho tôi đều là thật, bởi tôi đã lấy điện thoại của Giang Độ để đối chiếu.
Nhưng chắc cô ấy không ngờ tôi lại đi điều tra giấy khám thai.
Chỗ tên của bác sĩ khám thai hơi chếch lên trên nhưng vị trí chính xác phải ở phía dưới.
Giấy khám thai là giả.
Hôm kỷ niệm ngày cưới tôi đã cố tình sốt cao rồi nhập v.iện, sau đó lén lấy một viên “vitamin” Giang Độ hay uống cho bác sĩ xem.
Th.uốc Sora.fenib, dùng trong điều trị u.ng th.ư gan giai đoạn cuối.
Khi ấy, tôi đã có tâm trạng gì nhỉ.
Cơ thể bị cơn sốt cao thiêu đốt nhưng trái tim lại lạnh như bị nhốt trong hầm băng, lạnh đến thấu xương.
Giang Độ không ng.oại t.ình.
Nhưng anh sắp không c.h.ế.t rồi.
Mới đầu tôi cũng không tài nào hiểu được tại sao Giang Độ lại không chịu nói cho tôi biết, tại sao anh lại tìm người đóng kịch với anh
Tôi rất giận.
Vì vậy lúc đi “b.ắt gi.an”, trong cơn nóng giận tôi đã buột miệng nói ly hôn.
Nhưng không phải thật sự tôi muốn ly hôn.
Đến tối hôm ấy, Giang Độ chuyển nhà, tôi nằm trên sô pha nghe tiếng kim đồng hồ chạy, nhìn anh thu dọn từng món đồ thuộc về mình, do đang trong thời kỳ mang thai nên tôi rất dễ mệt, thiếp đi lúc nào không hay.
Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi cảm nhận được hình như tôi đang được ai đó bế lên, sau đó thả mình trên chiếc giường mềm mại.
Thật ra lúc nằm trên giường tôi đã tỉnh rồi, chỉ là tôi không mở mắt ra thôi.
Có thứ gì đó ươn ướt chạm lên má tôi.
Tôi nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của anh: “Không có anh, em nhớ phải sống tốt đấy.”
Nhớ phải sống thật tốt.
Tôi chợt hiểu ra tại sao anh lại làm như thế.
Trái tim như bị ai đó bóp chặt, quặn thắt.
Tôi tự hỏi, nếu anh không còn nữa, liệu tôi có mặc kệ tất cả mà đi tìm anh không.
Đáp án của tôi là có.
Nhưng anh hy vọng tôi có thể sống tốt.
Sau này tôi đã thử đặt mình vào vị trí của anh rồi nghĩ, tôi bất lực nhận ra rằng, có lẽ tôi sẽ làm y chang anh.
Thì ra, mọi mệnh đề có liên quan đến tình yêu đều khó có được đáp án như thế.
Vì để anh yên tâm, chúng tôi ly hôn.
Sau khi ly hôn, hình như Trần Dao đã đưa acc của mình cho anh, không khó nhận ra bởi lẽ “Trần Dao” quá quan tâm đến tôi.
Tôi không phải là người thích đăng bài lên mạng xã hội, nhưng vì muốn anh có cơ hội nhắn tin cho mình, ngày nào tôi cũng đăng những thứ ngay cả tôi cũng thấy rất kỳ lạ.
Tôi cố kiềm kích động muốn nói chuyện với anh lại, tôi sợ mình bất cẩn sẽ viết ra tên của anh.
Nhưng tôi vẫn không cầm lòng được mà trêu anh.
Tôi hỏi anh: “Con rùa anh nuôi tên gì vậy.”
Có thể anh không biết mình có thói quen này. Hồi trung học anh từng chép phạt định luật của nhà vật lý học Gay-Lussac hơn ba trăm lần cho tôi, nên bây giờ khi đặt tên anh thích bắt đầu bằng chữ “cái”.
Anh trả lời bâng quơ: “Con Dấu.”
(*) Con Dấu và Gay-Lussac đều bắt đầu bằng chữ 盖.
Về sau, anh đã tặng cho tôi một chú cún nhỏ nhân dịp sinh nhật tôi.
Trông nó rất ngốc nghếch nhưng cũng rất đáng yêu, hệt như anh vậy.
Tôi đặt tên cho nó là Con Dấu.
Chắc cũng trong ngày hôm ấy, anh biết tôi đang mang thai.
Sau khi anh rời đi, tôi đã đi đến chỗ anh vừa mới trốn, nhận ra dưới đất vẫn còn vệt nước chưa khô.
Tôi ngẩn người đứng ở đó rất lâu.
Hình như anh thích khóc hơn trước rồi.
Sau này anh chuyển đến tòa nhà kế bên chung cư tôi đang sống.
Tôi hay bảo cô giúp việc đưa mình xuống dưới đi dạo, hy vọng có thể nhìn thấy anh nhiều hơn.
Lén nhìn thôi cũng được.
Giao thừa sắp đến, tôi nhớ vào đêm giao thừa năm ngoái, chúng tôi đã đến Disney để ngắm ph.áo hoa.
Khi ấy anh nắm chặt tay tôi, đút tay vào áo khoác để ủ ấm rồi khẽ nói:
“Vợ ơi, năm sau anh muốn em ở nhà cũng xem được ph.áo hoa.”
Đang lúc ngẩn người, tôi nghe “đoàng” một tiếng, vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng ph.áo hoa n.ổ trong đêm tuyết trắng xóa, rực sáng cả một vùng trời.
Tôi dần bình tĩnh.
Tôi nghĩ, những điều anh đã hứa với tôi anh chưa từng nuốt lời, anh từng nói, anh sẽ bên tôi cả đời, có lẽ cũng không phải ngoại lệ.
Sau đó tôi thấy ảnh cap màn hình weibo anh gửi cho tôi.
“Mong năm mới mọi sự tốt lành, thành công hơn năm ngoái.”
Anh lại tìm người đóng kịch rồi.
Lần này tôi còn chưa kịp nổi giận.
Bởi dáng vẻ ấy của anh khiến tôi rất đau lòng.
Lớp trang điểm cũng không giấu được vẻ nhợt nhạt trên gương mặt anh.
Tóc giả cũng không hợp với anh.
Vẫn là dáng người ấy nhưng rõ ràng đã gầy hơn trước rất nhiều.
Đồ ngốc.
Tên khờ này.
Tôi vừa mắng anh vừa lau nước mắt nhưng càng lau nước mắt càng lăn dài.
Tôi rất nhớ anh.
Thật sự, rất nhớ anh.
Kết.
Em trai tôi bị kết án mười lăm năm tù, đời này của nó coi như bỏ.
Mẹ có đến tìm tôi vài lần nhưng lần nào tôi cũng bảo bảo vệ chặn bà ấy lại, sau này tôi không muốn gặp lại bà ấy nữa.
Về sau Triệu Tĩnh nói với tôi, tuy hôm ấy bác sĩ có nói tình hình của Giang Độ rất nguy kịch nhưng sau đó bố anh đã đến rồi chuyển anh đến một bệnh viện khác.
Không một ai biết rốt cuộc Giang Độ ra sao, còn sống hay đã c.h.ế.t.
Bên ngoài mưa bay bay, nước mưa ngoài cửa sổ hắt vào qua khe cửa chưa đóng chặt, tôi nằm trên giường, Giang Độ lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi.
Trong mơ, anh mặc một bộ đồng phục trông rất trẻ trung, khỏe mạnh, đang chơi trên sân bóng rổ, cái nắng như đổ l.ử.a buổi trưa chiếu lên người anh, anh bỗng quay đầu lại rồi cười với tôi.
Lúc tỉnh lại, tôi nhìn đồng hồ.
Ngày 01/04, cá tháng tư, cũng là sinh nhật của Giang Độ.
Điện thoại của tôi bỗng reo lên, tôi nhận được một tin nhắn từ số lạ: “Đến bờ biển, có người muốn gặp cô lần cuối.”
Giác quan thứ sáu mách bảo, đây không phải là trò đùa dai.
Con Dấu như thể cảm nhận được điều gì đó, nó cọ cọ vào chân tôi, nó đã lớn lắm rồi, đôi khi nghịch ngợm tôi cũng không bế nổi nó.
Tôi đeo dây vào cổ nó: “Ngoan, mẹ dẫn con đi gặp bố nhé.”
Đến bờ biển, mặt trời vừa mới ló khỏi mặt biển, sóng biển vỗ nhè nhẹ vào bờ.
Nhìn dáng người quen thuộc, gầy yếu ngồi trên chiếc ghế dài, tôi không bước tiếp, có cảm giác rất gần gũi.
Con Dấu mừng rõ lao về phía trước, sủa vài tiếng.
Người ấy như cảm nhận được, anh ngoảnh đầu lại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Giang Độ giang tay về phía tôi rồi cười nói: “Vợ.”
Hình ảnh ấy chồng lên hình ảnh chàng thiếu niên vừa tràn đầy sức sống vừa dịu dàng trong giấc mơ của tôi.
Nước mắt của tôi lập tức lăn dài.
Giang Độ dị ứng với lông chó, tôi định dắt Con Dấu đến chiếc ghế dài cách đó không xa nhưng Giang Độ lại nhìn tôi rồi lắc đầu nói: “Không sao đâu.”
Con Dấu cũng rất ngoan, nó không dụi đầu vào người Giang Độ nữa, có điều cứ phe phẩy cái đuôi mãi.
Tôi và Giang Độ ngồi trên chiếc ghế dài, bầu không khí bỗng lặng như tờ.
“Nó tên Con Dấu.” Tôi mở lời: “Nó đã ở cạnh em suốt mấy tháng qua.”
“Một cái tên rất hay.” Giang Độ nghiêng đầu nhìn tôi: “Ai đặt vậy?”
Tôi thở dài, lau nước mắt rồi nói: “Một tên ngốc.”
Giang Độ nhướng mày.
Tôi nhìn gò má không có chút huyết sắc nào của anh, rõ ràng lúc đến đây tôi đã nghĩ rất nhiều, cũng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lúc này tôi chỉ nói được một câu: “Anh có đau không?”
Bị dao đ.â.m có đau không? Lúc hóa trị có đau không?
Giang Độ chỉ nhìn tôi, đột nhiên anh ấm ức bĩu môi rồi khẽ nói: “Đau.”
Tôi cố dằn cơn đau trong lòng mình xuống, hai mắt đỏ ửng nhìn anh: “Xin lỗi anh, em không bảo vệ được con.”
“Không phải lỗi của em.” Mắt Giang Độ cũng đỏ, anh ôm tôi vào lòng: “Là anh không bảo vệ được em.”
Anh rất gầy, làm tôi đau nhưng tôi vẫn dùng hết sức bình sinh vùi đầu vào ngực anh, hít hà mùi nước khử trùng thoang thoảng trên người anh.
“Giang Độ, em rất nhớ anh.”
“Anh cũng thế.”
Giọng Giang Độ hơi khàn: “Anh và Trần Dao là giả, bài đăng weibo đó cũng là giả, người anh yêu chỉ có một mình em.”
Tôi khẽ “vâng”.
“Vợ ơi, bây giờ trông anh xấu lắm phải không?”
Tôi vuốt ve mặt anh, nước mắt lại rơi: “Rất bảnh.”
“Vợ ơi, sao bây giờ em lại thích khóc như thế chứ.”
“Nào có, rõ ràng là anh thích khóc hơn em mà.” Tôi đếm ngón tay lạnh buốt của anh rồi nói: “Anh tự đếm thử xem, xem xem trước đây anh đã lén khóc bao nhiêu lần rồi.”
“Lúc chuyển nhà anh khóc, lúc ký vào đơn ly hôn anh cũng muốn khóc, sau khi biết em mang thai anh cũng muốn khóc.”
“Còn cả hồi trung học, lúc chủ nhiệm nghi ngờ chúng ta yêu sớm định tách hai đứa ra, anh đã rất nghiêm túc nói với thầy sẽ không để chuyện yêu đương ảnh hưởng đến việc học, anh còn nói sẽ giúp em cải thiện điểm Toán nhưng thầy vẫn không đồng ý, khi ấy mắt anh cũng đỏ.”
“Còn cả hôm tốt nghiệp, em hát một bài tiếng Anh tỏ tình với anh, mắt anh cũng đỏ hoe.”
Tôi nhớ lại từng chuyện một, cảm nhận được Giang Độ đang chậm rãi tựa đầu lên vai mình, hình như ngón tay của anh cũng cứng hơn, như thể trái tim bị đánh cho tan tác, m.á.u me be bét.
“Rõ ràng người thích khóc là em.”
Tôi nức nở: “Là anh…”
“Vợ ơi, em đừng khóc.”
“Em không khóc.”
“Vợ ơi, anh không muốn xa em…” Giọng anh mỗi lúc một yếu.
“Thế thì, anh đừng bao giờ rời xa em.”
“Anh không muốn c.h.ế.t…”
Tôi khóc nấc lên, không nói được thành lời.
“Anh không muốn c.h.ế.t.” Giọng anh rất khẽ, là không cam tâm.
“Anh muốn đi du lịch, đi xem concert, chơi trò mạo hiểm với em, muốn… làm rất nhiều chuyện em thích.”
“Con Dấu, hãy chăm sóc mẹ.”
Con Dấu sủa một tiếng, giống như đang khóc, lại như lời hứa hẹn.
“Vợ ơi, em hát cho anh nghe lần cuối được không?”
“Anh… muốn nghe bài nào…”
“Bài hát… em tỏ tình với anh.”
Tôi nắm tay anh, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Mặt trời đã nằm vắt mình trên bầu trời, biển sâu trong vắt, nắng chiếu lên gương mặt của Giang Độ giống như đang ngủ vậy.
You are not alone
Anh sẽ không cô đơn.
For I am here with you
Bởi đã có em luôn kề bên.
Though we're far apart
Dù là chân trời hay góc biển.
You're always in my heart
Anh vẫn luôn trong trái tim em.
But you are not alone
Anh sẽ không cô đơn.
For I am here with you
Bởi đã có em luôn kề bên.
…
Giang Độ, anh đừng sợ, em sẽ không để anh phải đơn độc một mình đâu.
Hết.
__________
Nguồn bài: Mô tả album.
Dịch: Cố Bắc Như Sơ, truyện dịch PLN vui lòng không reup, cảm ơn.