Note: Ở phần trước ad có edit là nữ 9 bảo dùng "thiên địch" để diệt trừ tộc mãng xà là sai nha mọi người. Sau khi tìm hiểu nhiều lần thì chỗ đó không phải "thiên địch" mà edit là “Cầy Magut”

*Cầy Magut: (tên khoa học: Cynictis penicillata), là một loài động vật có vú trong họ cầy mangut, bộ tộc ăn thịt.

Xin lỗi mọi người vì sai sót trên, mong mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ ♥️🌷

________________

9.

Tôi đoán Tuyết Hằng là sủng vật được nuôi dưỡng bằng cách thả rong, chủ nhân của nó sẽ không ở bên nó mỗi ngày. Nhất định là sau khi cứu tôi người đó đã dặn dò Tuyết Hằng phải ở lại chăm sóc tôi và sau đó thì rời đi. 

Nghĩ như vậy, tôi liền thấy đúng tình hợp lý. Nếu bây giờ tôi theo Tuyết Hằng rời đi, nó đi đâu tôi đi đó thì sau đó tôi có thể nhìn thấy chủ nhân của nó.

Chờ gặp chủ nhân của nó, tôi có thể hỏi được những gì mà tôi muốn biết.

Con người tuyệt đối không có khả năng xuất hiện ở nơi này, trừ phi người đó giống như tôi, cũng không hiểu vì sao lại xuyên đến cái thế giới kỳ lạ này.

Ngay khi tôi định nói chuyện với con hổ về điều đó, tôi nhìn thấy trên chân nó xuất hiện một vệt đỏ!

Toàn thân Tuyết Hằng vốn đã trắng như tuyết nếu có thêm một chút màu sắc khác sẽ rất nổi bật.

"Ngươi bị thương à?" Tôi nhẹ nhàng hỏi.

Nó nhắm mắt lại, khoát tay: “Không quan trọng.”

Làm sao có thể không quan trọng, một con rắn lớn như vậy cho dù có ấn nó xuống đất để đánh thì chắc chắn cũng sẽ để lại viết thương.

“Nếu vết thương không được xử lý kịp thời sẽ trở nên tồi tệ hơn. Có thể ngươi sẽ phát sốt và viêm nhiễm, sau đó ngươi sẽ không thể bảo vệ được ta.”

Không biết là nghe được câu nào, Tuyết Hằng đột nhiên mở to mắt nhìn tôi hồi lâu, tôi bỗng thấy chột dạ cùng khẩn trương.

Thở dài một tiếng, nó chậm rãi đứng lên: “Ta ra bờ sông xử lý một chút, ngươi đừng có lộn xộn.”

Ở mãi một chỗ cũng không có gì làm nên trong khi chờ Tuyết Hằng trở về tôi đã ngủ quên mất.

Ban đêm tỉnh lại phát hiện con hổ đang nằm tựa vào bên cạnh tôi, lông xù mềm mại vì tôi mà chống đỡ cái lạnh.

Cho dù là qua nhiều ngày như vậy, tôi vẫn cảm thấy rất xúc động.

Sau đó Tuyết Hằng hỏi tôi có nguyện ý cùng nó đi đến bộ lạc của nó hay không, tôi không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng.

“Ta đã đồng ý giúp ngươi diệt trừ tai họa đương nhiên phải đi cùng nhau chứ? Đại ân nhân.”

Tuyết Hằng dường như đang mỉm cười nhưng không hề phát ra âm thanh.

Bộ lạc của hổ, không đi thì có lẽ không biết, nhưng sau khi đi rồi tôi chỉ cảm thấy những suy nghĩ trước đó của mình thật ngu ngốc đến mức nào.

10.

Trong bộ lạc toàn là hổ.

Tôi hoang mang đứng ở cửa bộ lạc.

Tuyết Hằng và tôi đứng rất gần với nhau, tôi có thể nhìn thấy đôi đồng tử xanh thẳm của nó tản ra uy lực cực kì uy hiếp quét mắt một vòng nhìn đàn hổ, đàn hổ trong nháy mắt không dám ngẩng đầu nhìn tôi nữa.

"Ngay cả khi không có ai thì hổ là động vật đơn độc, làm sao các ngươi có thể sống cùng nhau?" Tôi kinh ngạc trên mặt hiện đầy dấu chấm hỏi, cái này thật không khoa học.

Cùng lúc đó, giọng nói của một người phụ nữ đột nhiên vang lên sau lưng tôi.

“Chúng tôi vốn không là động vật, chỉ có động vật đơn thuần mới sống một mình.”

Là giọng nói của con người!

Tôi mừng rỡ quay đầu, tưởng rằng mình đã nắm bắt được hy vọng, nhưng người phụ nữ trước mặt khiến tôi phải giật mình.

Cô ấy có tai và đuôi của hổ, trên mặt cũng mang theo đặc thù của hổ, cô ấy mặc một chiếc váy làm từ da động vật khác, tóm lại thấy thế nào... thấy thế nào cũng rất kỳ quái.

"Cô là... người?" Tôi không khỏi sinh ra hoài nghi đối với nhân sinh.

"Tôi là Hạ Lợi của bộ lạc Hổ tộc." Cô ấy cười cười nói với tôi, “Có lẽ cô nghĩ rằng những động vật trong rừng rậm ở đây sẽ không thể hóa thành hình người và chúng chỉ biết săn mồi một cách mù quáng, ngay cả những công cụ cũng không biết dùng đúng không?”

Nói xong, cô ấy lấy ra một cây súng cao su, hướng về phía xa, bắn đi một viên đá với tốc độ cực nhanh.

“Nếu không cần thiết, chúng tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng biến hình.”

"Vậy tại sao bây giờ cô lại biến hình?" Tôi sờ sờ hai má, nhìn Hạ Lợi.

__________________________

11.

Hạ Lợi nâng cằm, ý bảo tôi nhìn phía sau: “Tuyết Hằng lo lắng cô đối với bộ lạc sẽ cảm thấy xa lạ, để cho tôi cùng cô làm bạn, tốt nhất là dùng trạng thái hình người cùng cô tiếp xúc, miễn cho cô cảm thấy mình không phù hợp, không thể dung nhập đại gia đình này.”

Tôi quay đầu nhìn Tuyết Hằng, đúng lúc nó quay đầu đi chỗ khác, ngượng ngùng không nhìn tôi.

Xem ra Tuyết Hằng không khác gì Hạ Lợi.

Tuy nhiên, tôi cũng không muốn dung nhập đại gia đình này, tôi tới là để tìm biện pháp quay về nhà, chỉ là những lời thật này tôi sẽ không nói.

Tôi im lặng đi theo bọn họ tiến vào bộ lạc Hổ tộc. Trên đường đi, tôi phát hiện rất nhiều nhân thú đang hóa hình người, họ nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt rất... hải lòng?

Nơi ở mà Tuyết Hằng an bài cho tôi là hang nhỏ của nó, hang nhỏ này là dùng ván gỗ dựng lên. Tôi thật sự không thể tin được, một con hổ làm sao có thể xây nhà?

"Sau này ngươi ở cùng ta." Tuyết Hằng ngậm một đống cỏ khô bỏ xuống.

Tôi gật gật đầu, không sao cả, cùng một con hổ ngủ chung chẳng khác gì tôi ôm mèo con của mình ngủ khi còn ở nhà.

Đến tối, mùi thịt từ bên ngoài bay vào, tôi không nhịn được chạy ra ngoài.

Không ngờ đám thú nhân này lại biết dùng lửa?

Họ còn biết nướng thức ăn, chẳng qua là thiếu chút gia vị.

Đã lâu không được ăn thịt nấu chín, tôi xúc động suýt khóc, ngồi bên cạnh Hạ Lợi ăn ngấu nghiến.

“Cô đến từ lục địa nào?” Hạ Lợi đột ngột hỏi tôi.

Tôi lau miệng, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Tôi không thuộc về bất kỳ địa lục nào, lại càng không thuộc về bất cứ nơi nào. Tôi đến từ thế giới tương lai.”

“Tương lai?”

Rõ ràng từ ngữ này quá xa lạ với Hạ Lợi.

Tuy nhiên tôi cũng không hy vọng cô nàng nghe hiểu, vì thế đổi câu hỏi khác: “Ở đây không có con người nào giống tôi sao? Họ giống tôi và không thuộc châu lục nào.”

"Có." Hạ Lợi trả lời là có đấy, điều này khơi dậy hy vọng của tôi, tôi lập tức đặt miếng thịt trong tay xuống, nghiêm túc nhìn cô ấy, “Đó là phu nhân trong tộc trước đây, mẫu thân của Tuyết Hằng.”

________________

12.

"Mẫu thân Tuyết Hằng?" Tôi hưng phấn hỏi nàng," Vậy bà ấy giờ ở nơi nào?"

Lúc ấy tôi quá mức phấn khích, gần như quên mất con người làm sao có thể sinh ra được một con hổ.

Ánh mắt Hạ Lợi trở nên bi thương, lắc đầu nói: “Phu nhân đã qua đời.”

Một câu nói này khiến tôi không nói nên lời, người phụ nữ nhân loại chưa từng gặp mặt kia đã chết, vậy tôi nên đi đâu tìm manh mối đây?

“Ngoại trừ mẹ của Tuyết Hằng, không còn ai khác sao?”

"Không có. "Ngữ khí Hạ Lợi trở nên tàn nhẫn, mang theo hận ý nồng đậm, “Bởi vì trong bộ lạc chỉ có phu nhân là giống cái duy nhất nên mới gây ra cuộc chiến đẫm máu giữa tộc tôi và Xà tộc.”

“Cái chết của phu nhân có liên quan đến Xà tộc?”

"Ừ." Hạ Lợi thở dài, "Xà tộc tạm thời không có một thú nhân nào có thể có được hai loại sức mạnh giống như Tuyết Hằng.

Bọn chúng thèm muốn phu nhân của bộc lạc Hổ tộc từ rất lâu, bọn chúng chỉ muốn lợi dụng phu nhân sinh ra đứa con có sức mạnh ngang ngửa với Tuyết Hằng. Vì vậy phu nhân đã chọn biện pháp cực đoan nhất để ngăn chặn loại tình huống phát sinh này. Bởi vì chúng tôi đều biết, nếu Xà tộc có được phu nhân thì bọn mãng xà sẽ chiếm ưu thế ở mảnh đại lục rộng lớn này."

Thật là một bộ tộc đầy dã tâm!

Lúc trước bọn chúng cũng thèm muốn tôi, chắc cũng đã coi tôi như công cụ sinh sản đời sau.

Đám tai họa này không lưu lại được!

Tôi suy nghĩ một lát, hỏi cô ấy: “Hạ Lợi, trong bộ lạc các cậu thì người có tốc độ nhanh nhất là ai?”

"Tốc độ nhanh nhất à? Là tôi đó." Cô ấy chỉ chỉ chính mình.

“Vậy cô hãy dựa theo những gì tôi mà làm, các cô mau chóng cùng bộ lạc Cầy Mangut trao đổi đi. Dùng các tài nguyên có sẵn trong rừng rậm đi đổi, ví dụ như trái cây dại, rau dại, cá chạch trong ruộng... thường xuyên đưa cho bọn họ một ít, sau đó....”

“Dần dà, tạo nên mối quan hệ bền vững.”

Nhưng tôi vẫn có một thắc mắc, Hạ Lợi nói mẫu thân Tuyết Hằng cũng là con người giống như tôi, vậy làm sao con người có thể sinh ra một con hổ?!

Chẳng lẽ Tuyết Hằng sinh ra đã là con người?

Đột nhiên trong đầu tôi hiện lên hình ảnh chàng trai tóc bạc xinh đẹp kia.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play