5.
Cứ như vậy vài ngày đã trôi qua, vết thương của tôi gần như khỏi hẳn, miệng vết thương giờ đang kết vảy, đứng lên cũng không còn đau.
Cái đó…
Tôi thoáng nhìn qua Tuyết Hằng bên cạnh, không biết tôi có thể rời đi hay không?
Nơi này rất xa lạ, nếu như tôi chạy trốn, Tuyết Hằng có thể sẽ không tìm được, còn nếu như tôi không chạy trốn, chỉ sợ có một ngày nó sẽ nổi điên như một dã thú mà xé xác tôi.
Hmm! Một là không làm, hai là làm, tôi phải rời khỏi nơi này để tìm đường về nhà!
Vì thế tôi rón rén bò dậy khỏi thảm cỏ và di chuyển cơ thể của mình một cách nhẹ nhàng nhất có thể, tôi biết loài hổ rất nhạy cảm với âm thanh nên tôi cố ý cởi giày và di chuyển chậm rãi trên mặt đất bằng chân trần.
Tôi mới đi được ba bốn mét, con hổ lớn đang nằm trên mặt đất đột nhiên động đậy, tôi sợ tới mức quay đầu lại nhìn nó, sợ nó nổi giận.
Kết quả tôi quay người lại phát hiện nó chỉ là thay đổi tư thế ngủ.
Trong lòng tôi thở phào nhẹ nhõm, tôi tranh thủ thời gian rời khỏi nơi này, xách giày của mình đi đến hồ nước ban đầu, đi loanh quanh mấy vòng mới tìm ra phương hướng.
Tôi chắc chắn rằng khi bạn đến từ đâu thì bạn có thể quay về từ nơi đó.
Khu rừng vào buổi sáng luôn tràn đầy sức sống, bên cạnh hồ nước ngoại trừ chim chóc còn có bươm bướm, tất cả đều khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Tôi xoa cằm tự hỏi, “Chẳng lẽ bây giờ phải nhảy xuống, nhưng tôi không biết bơi, nếu không trở về được chẳng phải tôi sẽ bị chết đuối sao?”
Một mình đứng ở bên bờ lẩm bẩm, tôi hoàn toàn không chú ý tới phía sau đang truyền đến thanh âm sột soạt không dễ phát hiện.
Mãi cho đến khi sau lưng vang lên một tiếng rít kỳ lạ, tôi mới nhanh chóng quay đầu lại như chim sợ cành cong, ngay sau đó tôi nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng.
_______________
6.
“Ah--!”
Vào lúc đó, trái tim tôi gần như ngừng đập vì sợ hãi.
Một con mãng xã khổng lồ cao chót vót không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng tôi, toàn thân nó đều là vảy màu đen, thân hình to như một cây đại thụ, đôi con ngươi thẳng đứng màu vàng lạnh lùng nhìn tôi chằm chằmm
Chân tôi mềm nhũn, run rẩy ngã xuống mặt đất.
Từ nhỏ đến lớn tôi sợ nhất chính là rắn, bây giờ còn nhìn thấy một con rắn lớn đến như vậy thật đáng sợ!!!
Chẳng lẽ nó là Xà tộc mà Tuyết Hằng đã nhắc đến?
Nó, nó không đến tìm con mồi chứ?
"Ngươi... Ngươi đừng tới đây, phía sau ta còn có người." Tôi cảnh giác nhìn nó.
Nhưng con mãng xà đáng sợ trước mắt cũng không vội muốn ăn thịt người, nó từ từ tiến lại gần tôi, dùng con ngươi thẳng đứng màu vàng đó nhìn tôi từ trên xuống dưới.
Bị ánh mắt chết chóc nhìn chằm chằm, tôi sợ đến suýt phát khóc, nhưng tôi càng sợ tiếng khóc của mình sẽ quấy rầy nó, nhịn đến cả người phát run.
‘Xì xì...’
Nó vây lấy tôi bằng cơ thể của nó, giống như khúc dạo đầu của cảnh ăn thịt trong phim Monty Python.
Loại chờ đợi cùng dày vò không tên khiến tôi cảm thấy mỗi giây đều dài như hàng năm trời, hai tay tôi nắm chặt, răng va vào nhau lập cập vì sợ hãi.
Mắt thấy nó cúi đầu muốn kề sát vào tôi, tôi bị dọa đến cả người trong nháy mắt cứng ngắc.
“Ta không thể ăn, tôi căn bản không đủ để ngài nhét kẽ răng! Đừng ăn ta! Đừng ăn ta!”
Miệng cầu xin tha thứ còn trong lòng tôi thầm lặp lại những lời Bồ Tát phù hộ.
Tôi nhớ lúc trước có người nói, rắn không giết chết con mồi mà sẽ nuốt sống!
Người đang sống sờ sờ bị kẹt trong dạ dày của nó sẽ bị axit dạ dày ăn mòn, cái loại cảm giác nghẹt thở cùng chờ đợi cái chết căn bản không phải là điều mà con người có thể tiếp nhận!
Vào lúc đó, tôi thậm chí còn bắt đầu so sánh giữa chết đuối và bị rắn nuốt sống cái nào đau đớn hơn.
Ngay khi tôi bất lực quyết định từ bỏ sinh mệnh, một tiếng hổ gầm từ xa truyền đến!
Mãng xà trước mắt như gặp phải cường địch, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm phương xa, thân thể rõ ràng không hề thoải mái như vừa rồi.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn về phía âm thanh, chẳng lẽ…
Là Tuyết Hằng?!
________________
7.
Mãng xà rời khỏi tôi, chậm rãi trườn về phía tiếng gào thét, tôi kinh hồn bạt vía nhìn chằm chằm nó, sợ nó phát hiện tôi đang từng chút từng chút nhích sang hướng bên cạnh.
Đột nhiên, một con hổ lớn màu tuyết từ trong bụi cây bay ra, đem con mãng xà ấn vào trong đống cỏ dày đặc.
Thời cơ vừa vặn, tôi vội vàng đứng lên liều mạng chạy về một hướng, kết quả trượt chân rồi ngã vào hồ nước.
Bùm một tiếng, tôi chìm trong nước, điểm chết người chính là tôi không biết bơi!
Tôi không thể nín thở, vì vậy chỉ có thể vùng vẫy nhiều lần để cố gắng bắt lấy đuôi dây leo gần bờ, nhưng sự giãy dụa vụng về ngược lại khiến cho tôi chìm xuống càng nhanh.
Ở trong nước quá lâu khiến phổi tôi khó chịu đến phát đau, tôi nhìn mặt hồ dần dần rời xa, tầm mắt bắt đầu mơ hồ không rõ, áp lực nước từ tứ phía ép chặt cả người.
Tôi sẽ không chết như vậy chứ?
Vậy thì cuộc đời tôi kết thúc thật qua loa!
Tuy rằng ở thế giới cũ tôi không có người thân hay bạn bè nhưng tôi có cuộc sống của mình và tôi còn có một con mèo nhỏ mà tôi vô cùng nhớ nhung!
Tôi không muốn chết ở đây, ít nhất là bây giờ.
Đáng tiếc ông trời không nghe được thanh âm cầu xin của tôi, bằng tốc độ đáng sợ thân thể tôi đang chìm dần xuống.
Đúng lúc này, tiếng nước bắn tung tóe vang lên khiến tôi từ trong mơ hồ lấy được một tia tỉnh táo.
Một chàng trai tóc bạc mặc áo trắng bơi về phía tôi, khuôn mặt xinh đẹp của anh ta tựa hồ giống người đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi, tôi nhìn thấy mái tóc màu bạc nhẹ nhàng trôi nổi trong nước, nhìn chúng nó tạo thành những hình cung xinh đẹp.
Ngay sau đó, anh nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi vào lòng, khi tôi sắp nhắm mắt hôn mê, anh đã ở trên môi tôi đặt xuống một nụ hôn.
________________
8.
Không, làm sao tôi có thể mơ thấy anh ta trước khi chết?
Trong bóng tối, tôi loáng thoáng nghe thấy âm thanh gừ gừ, thật quen thuộc nhưng cũng thật kỳ quái.
Chẳng lẽ tôi chưa chết?
Ý nghĩ này làm tôi chợt tỉnh giấc, tôi cố mở mắt ra và nhìn thấy bầu trời quang đãng không một gợn mây.
Quay đầu nhìn lại, xung quanh là rừng rậm rậm rạp.
Thì ra tôi thật sự không có chết?!
Cũng không có trở lại thế giới cũ?!
Tôi vẫn ở đây?!
Và quần áo của tôi cũng đã khô.
"Tỉnh rồi." Thanh âm quen thuộc từ bên cạnh tôi truyền đến.
Tôi chống đỡ thân thể đau nhức ngồi dậy, thấy Tuyết Hằng đang nằm trên tảng đá nhìn tôi.
“Ngươi đã cứu ta?”
Tuyết Hằng nhắm mắt lại: “Nó chạy rồi, phỏng chừng lần sau ngươi có chạy trốn thì sẽ chính là món ăn Trung Quốc của nó.”
Hic...vẫn là bị phát hiện.
Ai, mặc dù người ta là động vật nhưng là động vật có tư tưởng nhân loại.
Lần này cùng lần trước đều là nó cứu tôi, ít nhiều tôi cũng phải cảm ơn nó, không thể lại phủi mông mà rời đi.
"Vậy ngươi có bị thương không? Ta thấy con rắn đó rất lớn." Tôi vặn vẹo các ngón tay, trong lòng áy náy hạ thấp giọng nói, “Lần này là ta không đúng, để báo đáp ta có thể giúp ngươi đối phó Xà tộc, vừa là tự bảo vệ mình, cũng là trả lại cho ngươi một cái ân tình, thế nào?”
Tuyết Hằng liếc tôi một cái: “Ngươi có biện pháp gì?”
Thấy hắn phản ứng, tôi lập tức chân chó bò qua, tiến đến trước mặt nó.
“Cái này phải dùng đến cái gọi là tri thức. Nếu ngươi muốn chúng nó không tới gần bộ lạc của mình thì hãy trồng một ít Thiên Trúc Quỳ, Phượng Tiên Hoa, nhưng nếu ngươi muốn hoàn toàn diệt trừ bọn chúng thì cần phải tìm được bộ lạc cầy Mangut!”
“Cầy Mangut?”
“Ừm theo lý thuyết, như loài hổ các ngươi là loài chiếm thế thượng phong về sức mạnh, cũng có một số loài có trong mình chất độc cực độc. Cho nên ta muốn hỏi một chút, chỗ ngươi có bộ lạc nào như vậy không?”
"Xem ra..." Con hổ màu tuyết nhắm mắt lại, lâm vào trầm tư, “Có một con đường đi về phương bắc, cách chúng ta rất xa.”
Tôi vui vẻ lại hỏi: “Ngươi xem, luôn có nhiều cách để giải quyết khó khăn, hơn nữa ngươi cũng không phải là một động vật đơn thuần, khi đã có tư tưởng của con người, có thể dùng lợi ích để đổi lấy trợ giúp đấy.”
Tuyết Hằng ngơ ngác nhìn tôi.
Tôi chỉ cười bí hiểm chứ không nói trực tiếp cho nó biết.
Bởi vì…
Tôi không tin là một con hổ có thể xuống nước vớt tôi lên.
Rõ ràng lúc đó tôi nhìn thấy một chàng trai xinh đẹp tóc bạc!