13.

“Tuyết Hằng, bãi cỏ này được bố trí rất tốt đấy.”

Tuyết Hằng liếc nhìn tôi một cái, không lên tiếng.

Tôi lại ngồi xuống trước mặt nó và nở một nụ cười lấy lòng.

“Nhiệm vụ sắp xếp cho Hạ Lợi như thế nào rồi?”

Nó nhắm mắt, lười biếng nằm sấp trên đống cỏ: “Bộ lạc Cầy Mangut có đáp lại nhưng bọn họ cần một chút thời gian mới có thể đến được đại lục của chúng ta.”

“Không sao cả, chỉ cần có thể đến là được, vậy có phải ta đã giúp ngươi một việc lớn không?”

“Ngươi muốn đổi lại cái gì?” Nó thờ ơ nhìn tôi một cái.

Tôi cười gian xảo: “Ta muốn nhìn dáng vẻ hóa hình của ngươi!”

"Không muốn." Nó từ chối mà không cần suy nghĩ.

Tôi đối với nó lộ ra một nụ cười ngọt ngào, “Ta biết mẫu thân của ngươi cũng là con người, ngươi khẳng định có thể biến thành người hoàn chỉnh, hơn nữa cũng nhất định biết biện pháp để cho ta trở về.”

“Không biết.”

Chậc chậc, cố tình không trả lời sao?

Con hổ bướng bỉnh!

“Ta thật sự rất muốn về nhà. Ta vốn không thuộc về lục địa của ngươi và ta cũng không có lý do gì để ở lại. Hơn nữa, ta còn có bốn con mèo trong thế giới của mình...”

Không đợi ta nói xong, Tuyết Hằng đột nhiên đứng dậy, tôi sợ tới mức vội vàng rụt người về phía sau.

"Ngươi, ngươi làm gì vậy?" Tôi cảnh giác nhìn chằm chằm nó.

“Ra ngoài tắm rửa.”

Nó lạnh lùng nói, trước khi đi còn quay lại nhìn tôi một cái mới rời đi.

Ai, cuộc trò chuyện này xem ra không có hiệu quả.

Nhưng nói đến tắm rửa, tôi quả thật đã lâu không tắm rửa. Giơ cánh tay lên ngửi ngửi, tôi không khỏi nhíu mày, mùi bùn đất, mồ hôi, hồ nước lẫn lộn này thật sự là khiến người ta ghê tởm.

Nếu Tuyết Hằng muốn đi tắm rửa vậy tôi đây cũng đi theo, đồng thời cũng phải nhìn xem chỗ tắm như thế nào.

Tôi phải hỏi nhân tộc xung quanh một lúc lâu mớii tìm được vị trí của Tuyết Hằng. Ở đó là một hồ suối nước nóng, bên trong bốc lên khói trắng nóng hầm hập.

Tôi vòng qua tảng đá che chắn đi tới: “Tuyết...”

Tên còn chưa gọi xong thì tôi đã phải ngây ngốc cả người.

_____________________

14.

Trong suối nước nóng không hề có con hổ nào đang nghịch nước như tôi nghĩ. Ở đó, chỉ có một chàng trai tóc bạc với thân trên trần trụi, anh ta cũng ngoài ý muốn quay đầu lại nhìn tôi.

Anh ấy trời sinh thanh tú như tranh vẽ, mặt mày ôn nhuận lại lạnh như băng, nước da trắng sáng như ngọc, đôi môi tái nhợt cùng ánh mắt lạnh lùng làm cho anh ấy càng thêm lạnh lùng.

Ngồi ở trong suối nước nóng tràn ngập sương trắng, trông anh chẳng khác gì một vị trích tiên.

"Anh, anh..." Tôi nói năng lộn xộn, hai gò má cùng lỗ tai nóng lên.

Đối phương dường như cảm thấy phản ứng của tôi rất thú vị, tiến đến bên bờ suối nước nóng, nâng má cười yếu ớt nhìn tôi: “Ngươi cố ý theo ta tới đây à?”

Giọng nói này! Còn có đôi con ngươi xanh thẳm mê hồn cùng với cái ánh nhìn từ trên ngạo nghễ kia đều nói rõ ràng cho tôi biết…

Anh ấy là Tuyết Hằng!

"Tuyết Hằng?" Tôi hoang mang chỉ vào anh.

Tuyết Hằng cười khẽ một tiếng, không trả lời.

Chỉ thấy cánh tay trắng như tuyết của anh ta tùy ý vén mái tóc dài một chút, đôi mắt khẽ cụp xuống. Không biết vô tình hay cố ý, sau khi thay đổi tư thế ngồi trong suối nước nóng tôi ở trong mông lung có thể nhìn thấy cơ bụng và những đường cong cơ bắp đẹp đẽ của anh ấy trong bóng tối.

"Ngươi đoán xem." Anh lập lờ nước đôi trả lời.

"Ngươi quả nhiên không giống với thú nhân khác!" Tôi vui mừng nói.

Tuyết Hằng đối với tôi lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

Không biết là nhiệt độ của suối nước nóng hay là nguyên nhân gì khác, hai má và lỗ tai tôi trong nháy mắt nóng không chịu được. Sống cô đơn hơn hai mươi năm, lần đầu tôi thấy qua một người đẹp như vậy, hơn nữa đối phương còn không mặc quần áo.

"Vậy, vậy anh nhất định biết làm thế nào để trở lại thế giới ban đầu chứ?" Tôi lẩm bẩm.

“Ta không muốn ngươi đi.”

“Vì sao?”

Anh ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt chan chứa nhiều thứ cảm xúc kì lạ: “Ta muốn giữ ngươi ở bên cạnh, bảo vệ ngươi, ở bên ngươi, không được sao?”

Tôi ngẩn ra, nhìn bộ dáng của Tuyết Hằng vừa quen thuộc cũng vừa xa lạ, còn có vô số cảm xúc kỳ lạ.

Đột nhiên, anh ấy khẽ thở dài một tiếng: “Nhưng mà, người ở trong nước lúc đó ngươi có nhớ kỹ là ai không đấy?”

Chết tiệt, hai loại hình thái giữa người và hổ của Tuyết Hằng cứ chồng chéo trong tâm trí tôi, bị anh ta nhắc nhở như vậy, tôi đột nhiên nhớ lại một màn trong hồ nước kia.

Người hôn tôi, là Tuyết Hằng!

Trong nháy mắt, tôi không thể đợi thêm một giây nào nữa mà quay đầu bỏ chạy, có thể nói là chạy trối chết.

Phía sau còn truyền đến vài tiếng cười trầm thấp của Tuyết Hằng.

Về sau mỗi lần nhìn thấy Tuyết Hằng tôi liền chạy, trong lòng luôn dâng lên một loại cảm giác kỳ dị khó hiểu.

Buổi tối, tôi phải chờ anh ta ngủ rồi mới mới dám lén lút đi vào nằm chui rúc trong trong góc. Buổi sáng, khi tỉnh dậy tôi đều có thể nhìn thấy trên người mình có một tấm thảm, không cần nghĩ cũng biết là do Tuyết Hằng đắp cho tôi.

Vì để cho tôi ăn cơm không cần né tránh bản thân, Tuyết Hằng rất hiểu chuyện không xuất hiện cùng một giờ ăn cơm với tôi. Có lúc nhìn thấy bóng lưng của anh, tôi luôn cảm thấy có chút áy náy trong lòng.

Hạ Lợi nhìn ra giữa bọn tôi có vấn đề, còn cố ý đến hỏi tôi.

“Sao cô và Tuyết Hằng không nói lời nào với nhau, cô không phải là giống cái của anh ta sao?”

Lại là cái từ này, tôi cau mày hỏi: "Giống cái rốt cuộc có ý đặc biệt gì vậy?”

“Đơn giản mà nói, cô là của anh ấy, sẽ ở bên anh ấy thật lâu.”

Thật lâu dài.

Chờ đã, đó không phải là ý nghĩa của các cặp vợ chồng sao?

_____________________

15.

Ngày đó, trong lúc vô tình tôi nhìn thấy ở chỗ ngủ của Tuyết Hằng đặt một cái gì đó giống như thảm lông thú, tôi bỗng nhiên nhớ tới có lần tôi đã phàn nàn với anh ấy về chiếc chiếu rơm, nó khiến tôi khó chịu.

Không nghĩ tới vậy mà anh ấy lại nhớ kỹ, trong khoảng thời gian này còn cố ý làm một tấm da lông, vì để cho tôi được ngủ thoải mái không bị cỏ khô cọ lên da.

Vuốt ve tấm thảm da lông, trong lòng tôi rục rịch nổi lên một cỗ cảm xúc.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, tôi chủ động đi tìm Tuyết Hằng.

Anh ta lúc ấy đang đứng bên cạnh hồ nước ngẩn người, tóc bạc buông xuống ngang lưng, không biết rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

"Còn muốn về nhà không?" Anh đột nhiên lên tiếng hỏi.

Tôi sửng sốt một chút, anh ấy phát hiện tôi ở phía sau từ lúc nào?

"Thính lực của dã thú rất tốt." Anh đưa lưng về phía tôi, “Không phải ngươi có nuôi mèo sao? Điểm này hẳn là ngươi rất rõ.”

Tôi thừa nhận, bọn mèo con của tôi nghe thấy một chút âm thanh sẽ tò mò ngó nhìn xung quanh.

“Cho nên, ngày đó anh cũng phát hiện tôi chạy trốn nhưng anh không muốn ngăn cản?”

"Ừ, nếu ngươi cố ý muốn đi, ta nhất quyết giữ người lại chẳng phải là làm khó dễ cho ngươi sao?" Tuyết Hằng cười chua xót.

Không biết vì sao, tôi cảm thấy anh ta và tôi rất giống nhau, ở một điểm nào đó.

"Kỳ thật tôi trở về cũng không phải vì ai cả, chỉ là tôi..." không biết ở lại nơi này vì ý nghĩa gì.

Nửa câu sau tôi không có nói ra.

"Mẫu thân không có nói cho ta làm sao để rời đi, nhưng ta khẳng định việc nhảy xuống hồ để chết đuối là không phải cách." Anh nhìn hồ nước, ánh mắt lúc sáng lúc tối, “Mẫu thân ta vốn luôn bị Xà tộc mơ ước, sinh hạ ta chưa được mấy ngày, Xà tộc liền tấn công đến, mục đích của bọn họ chính là cướp đi nàng. Nhưng mẫu thân ta tính tình mãnh liệt, không chút do dự tự vẫn trước mặt tộc nhân.”

Tôi thật sự không nên nhắc tới chuyện này.

Thật đau đớn biết bao khi nhớ đến cái chết của một người thân yêu.

Đúng lúc này, đột nhiên trong màn đêm truyền ra một tiếng hú vang trời, tôi giật mình ngẩng đầu nhìn xung quanh.

_____________________

16.

"Đừng sợ." Tuyết Hằng phản ứng cực nhanh ôm tôi vào lòng, đôi con ngươi màu lam cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía, “Ngươi đi về trước, ta biết là ai đang tới.”

Biết là ai sao?

Không đợi tôi suy nghĩ nhiều, anh đẩy tôi vào bụi cây bên cạnh.

“Yên tâm đi, ta sẽ trở về tìm ngươi.”

Vốn Tuyết Hằng cũng không phải người bình thường mà là một con hổ lớn, tôi cũng không nghĩ nhiều, yên tâm bò về phía bộ lạc.

Đi chưa được bao xa, tôi bỗng nghe thấy từ trong rừng sâu vọng ra hai tiếng gầm hoàn toàn khác nhau, đều là tiếng hú của thú dữ, đinh tai nhức óc.

Thanh âm này không đúng, không giống như Tuyết Hằng sẽ chiếm thế thượng phong!

Vì vậy, tôi vội vàng chạy về để tìm những tộc nhân khác để giúp đỡ, nhưng trước mắt đột nhiên một đạo bóng tối màu đen chặn đường đi của tôi.

“Rắn...rắn!”

Tôi kêu lên một tiếng, rồi chạy trở về hướng lúc nãy.

Ai ngờ vừa quay đầu lại, tôi nhìn thấy mấy mấy con mãng xà cao lớn đang quấn lấy người Tiết Hằng, hung hăng cắn mạnh vào lưng.

“Tuyết Hằng!”

Tôi tuyệt vọng chạy tới, nhưng bị một con rắn khác quấn lấy thân thể.

"Theo ta trở về đi, giống cái xinh đẹp." Đôi đồng tử thẳng đứng lấp lánh ánh sáng xanh kia nhìn tôi đặc biệt dọa người.

Nhưng dù vậy, tôi vẫn không sợ chết mắng một câu: “Cút!”

Tên mãng xà bị chọc giận, cuộn người tôi lại làm bộ muốn tôi ném mạnh xuống đất.

“Đừng có được voi đòi tiên!”

Mà ngay tại một khắc đuôi rắn buông ra kia, tôi cảm nhận được cảm giác không trọng lượng đánh thẳng vào tâm trí!

Nhưng mà một giây sau, tôi không có ngã xuống mặt đất cứng rắn, mà là rơi xuống một chỗ mềm mại.

_____________________

17.

"...Tuyết Hằng?!" Tôi nhìn anh ta máu tươi đầm đìa, vội vàng từ trên người anh đi xuống.

Anh ấy bị thương.

Đám mãng xà xung quanh còn đang phát ra tiếng cười âm trầm, tôi sợ hãi, nhưng tôi lại càng không muốn rời khỏi Tuyết Hằng.

Bất tri bất giác, tôi vậy mà lại bật khóc.

Tuyết Hằng hóa thành hình người, hấp hối nằm ở trong lòng tôi, anh cố gắng dùng những ngón tay dính đầy máu của mình lau đi từng giọt nước mắt của tôi.

“Ngân Nguyệt, ta vẫn còn sức để có thể bảo vệ ngươi rời đi, sau khi đi rồi thì đừng quay đầu lại.”

Tôi liều mạng lắc đầu, cho dù nói cái gì cũng sẽ không rời khỏi anh.

Đám mãng xà không có kiên nhẫn, nhao nhao vây tới, ngay khi tôi cho rằng mình cùng Tuyết Hằng sẽ chết vào lúc này thì cách đó không xa truyền đến một trận tiếng động thật lớn.

Không đợi chúng tôi phản ứng, trước mắt đã xuất hiện một hình ảnh đen kịt.

“Là Tộc Cầy Magut!”

Tộc Cầy Mangut trượng nghĩa đồng loạt xông lên đánh cho Xà tộc trở tay không kịp. Bọn chúng nằm mơ cũng không nghĩ tới, tộc Cầy Mangut cùng tộc Hổ sẽ liên minh với nhau.

Chúng tôi được cứu rồi.

Tuyết Hằng bị trọng thương, hôn mê nằm trong vòng tay tôi, anh không còn sức để biến thành hổ nữa nhưng cũng thuận tiện để tôi chăm sóc cho anh ấy.

Anh hôn mê mấy ngày, tôi liền chăm sóc từng ấy ngày.

Không biết vì sao, Tuyết Hằng dường như là một trong số ít những người dành hết tâm tư để đối tốt với tôi trong cuộc đời cô độc này. Mà có lẽ chính vì vậy, tôi mới không muốn rời đi.

Một buổi tối của bảy ngày sau, tôi nhìn Tuyết Hằng còn đang hôn mê lại không kìm được mà khóc lên.

“Tuyết Hằng, dậy đi...”

“Tôi không bao giờ đi nữa, tôi sẽ không bao giờ rời đi nữa, là tại tôi trêu chọc Xà tộc nên anh mới như vậy, tại tôi...”

Từng câu từng chữ vốn vẫn được giữ mãi trong lòng nhưng lần này tôi không thể kìm chế được nữa mà nói ra hết.

Tôi vừa dứt lời, người trên giường khẽ mở mắt.

“....Tuyết Hằng? Tuyết Hằng!”

Tôi ngạc nhiên đến xúc động.

“Ngân Nguyệt, sao lại khóc?”

"Tôi..." Tôi sụt sùi không biết trả lời lại thế nào.

Tuyết Hằng nở nụ cười, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt tôi: “Ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi.”

“Vấn đề gì?”

“Nếu ngươi thích nuôi mèo, vậy ngươi có thể nuôi thêm một con mèo lớn nữa không?”

Trong lòng tôi ngẩn ra, trái tim nhộn nhạo nổi lên một trận dao động, không khỏi cúi đầu cười khổ.

Gió nhẹ thổi qua, để lại giữa tôi và anh một chữ.

“Được.”

(Hoàn toàn văn)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play