1.
Tôi thừa nhận cho dù bản thân đã đi qua vô số vườn thú và viện bảo tàng nhưng tôi chưa từng thấy qua con hổ nào xinh đẹp như vậy, nó giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo mĩ miều.
Cơ thể của nó so với hổ Bengal càng thêm cường tráng, chân trước rắn chắc cơ bắp phát triển, móng vuốt so với mặt tôi còn lớn hơn gấp hai lần, bộ lông trắng như tuyết ở dưới ánh mặt trời hiện ra vầng sáng động lòng người, cả toàn thân một tia tạp chất cũng chưa từng có, đuôi hổ thỉnh thoảng đong đưa trái phải một chút.
Con ngươi xanh biếc của nó trong veo như nước, phản chiếu hình ảnh từng đàn chim bay ngang qua trên bầu trời.
Tất cả sự đẹp đẽ đều được phô bày ra trước mắt, nếu như con hổ này mà xuất hiện ở thế giới bình thường nhất định sẽ là là thú cưng được người người nhà nhà yêu thích, và nó chắc chắn sẽ được những tay chơi giàu nhất thế giới sưu tầm.
Về phần tại sao tôi nói đó là thế giới bình thường, bởi vì thế giới tôi đang ở…
Đó là khu rừng nguyên sinh của thời kỳ kỷ Cambri!
Tất cả động thực vật ở đây đều lớn gấp mấy lần so với những gì tôi từng thấy, hơn nữa môi trường sinh thái hoàn toàn trùng khớp với thời kỳ kỷ Cambri mà tôi học được ở đại học. Những điều trên phá vỡ nhận thức thông thường của tôi và khiến tôi tin rằng việc đột nhiên vượt qua thời gian và không gian để đến một nơi xa lạ là có thật.
Nếu việc xuyên không là có thật thì việc hổ nuôi người không phải là không có khả năng.
Đúng như bạn nghĩ, giống như trong các cuốn tiểu thuyết vẫn viết, con hổ này không phải là một con hổ bình thường, mà là một con hổ có thể nói tiếng người!
Trước khi người giàu có cơ hội để nuôi nhốt nó thì nó đã nuôi nhốt tôi.
Lý do thì rất nực cười, năm ngày trước, nó nhặt được tôi đang hôn mê bên hồ nước.
Khi đó mắt cá chân của tôi bị thương, sau khi tỉnh lại tôi nhìn thấy một con hổ lớn ghé vào bên người tôi ngửi ngửi, tôi nhất thời sợ tới mức gào khóc không ngừng.
“Giống cái?”
_________________
2.
Lúc đó tôi bị dọa đến choáng váng, cảm thấy mình đang nằm mơ hoặc xuất hiện ảo giác, tại sao một con hổ có thể phát ra tiếng người?
Ma xui quỷ khiến, tôi mơ hồ hỏi một câu: “Ngươi, ngươi đang nói chuyện?”
“Ta sẽ không hại ngươi, đừng sợ.”
Thanh âm của nó lạnh như băng, nó thuận thế cõng tôi đang không tiện nhúc nhích rời khỏi hồ nước, thậm chí còn không cho tôi cơ hội lý giải đống lời nói khó hiểu kia của nó.
“Nếu ngươi ở lại đây sẽ gặp phải người từ Bộ tộc rắn, bản chất của bọn chúng là máu lạnh và tàn nhẫn và chúng sẽ không đối xử tử tế với ngươi đâu.”
Nằm trên tấm lưng đầy lông của con hổ lớn, tôi không nghe nó nói gì nữa nhưng cũng ngạc nhiên vì trước đó nó nói được.
Tôi mơ mang nghĩ có lẽ bởi vì nó lớn lên thuần khiết không tỳ vết giống như linh thú mà thiên sứ phương Tây thường mang theo bên người. Hoặc cũng có thể bởi vì nó có thể giao tiếp với tôi, có thể nói tiếng người. Cho nên trong tiềm thức của tôi đã cho rằng nó có nhân tính, không phải là một dã thú vô tri.
Cho đến khi cùng hắn trở về tôi mới hiểu được, tất cả hết thảy đều không phải là ảo giác hay giấc mơ!
Con hổ to lớn đó thật sự là tồn tại, cũng thật sự biết nói tiếng người!
“Hổ ca ca, ta tên là Ngân Nguyệt, ngươi có tên không? Ngươi có phải là vật cưỡi của thần tiên gì đó đúng không?”
Trông nơi này cũng không giống thế giới tu tiên lắm.
“Tuyết Hằng.”
"Tuyết Hằng?" Tôi lặp lại, sau đó hỏi nó: “Ta là từ thế giới khác đến, ngươi có biết cách để trở về không? Dù sao trông ngươi cũng có rất nhiều linh khí.”
“Không biết.”
Tôi trầm mặc một chút, vẫn chưa từ bỏ ý định: “Nhưng ngươi biết nói tiếng người, nhất định là đã gặp qua nhân loại.”
“Quả thật ta có gặp qua, đều bị ta ăn hết rồi.”
________________
3.
Nhất thời, tôi không dám nói chuyện nữa.
Mặc dù việc một con hổ biết nói chuyện thực sự rất vô lý nhưng nó đã giúp tôi tìm thảo dược để trị liệu miệng vết thương, điều này khiến tôi cảm thấy rất kỳ lạ, đồng thời tôi cũng quyết định tạm thời ở lại và hồi phục trong thời gian này.
Địa hình, hoàn cảnh xung quanh, vật tư cùng nguồn nước, tất cả đối với tôi đều rất xa lạ. Vì để có thể sống sót, tôi ở trước mặt Tuyết Hằng rất an phận.
Tôi đem vấn đề đã sớm muốn hỏi từ lâu nói cho nó: “Tại sao ngươi lại gọi ta là giống cái? Chẳng lẽ ở nơi này của ngươi không có cọp cái?”
Tôi tò mò nhìn về phía hắn, con hổ lớn này chỉ nhìn tôi chằm chằm bằng một đôi mắt màu xanh lam, cái gì cũng không nói cho tôi biết, đối với vấn đề của tôi thì làm như không thấy.
Sao lại không nói gì nữa?
Nghĩ mãi không ra, tôi nằm nghỉ ngơi trên thảm cỏ, ban đêm gió thổi điên cuồng không ngừng, vì lạnh tôi không khỏi cuộn chặt người lại để cảm thấy ấm áp hơn.
Lúc này, Tuyết Hằng chậm rãi tới gần tôi.
Con vật khổng lồ nằm sấp bên cạnh tôi, cái đuôi to lớn vây xung quanh, tôi sợ tới mức không dám nhúc nhích.
Mặc dù nó nhìn như ngoan ngoãn nhưng ai mà biết cái móng vuốt của hổ có thể hay không đập vỡ đầu của người chứ?
Trăm triệu lần vẫn là không thể trêu chọc!
Cũng may nó là hổ, so với mèo thì lớn lên không khác nhau là mấy, tôi vẫn có thể chịu đựng được. Nếu đổi thành một con bò cạp, kền kền các loại con vật xấu xí khác tôi chỉ sợ đã bị hù chết.
Nhìn bộ lông màu tuyết của nó đang cọ lên người tôi, cơn nghiện vuốt lông mèo của tôi lại tái phát.
Vì thế tôi lớn mật vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó, lông của hổ không chỉ đẹp mà còn rất mềm.
Đây chẳng khác nào là một con mèo cỡ lớn!
Vuốt ve vuốt ve, tôi dùng cách thông thường hay vuốt ve mèo, phát hiện nó cũng không có tức giận ngược lại còn thỏa mãn vùi đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, thỉnh thoảng phát ra âm thanh gừ gừ.
Thật là ngoan!
Quên đi, cứ coi như có một mèo cỡ lớn ở lại bên người, chờ tôi tìm được phương pháp về nhà thì sẽ không cần nó bảo vệ.
Sau đó bất tri bất giác tôi dựa vào nó ngủ thiếp đi, trên người hổ rất ấm áp cũng rất thoải mái.
Chỉ là không biết có phải tôi đang mơ hay không, khi đầu óc còn chưa tỉnh táo tôi mơ hồ nhìn thấy một chàng trai tóc bạc ngồi ở bên cạnh, mái tóc dài của anh ta nhẹ nhàng lướt qua mặt tôi như một chiếc lông vũ.
Anh ta hơi cúi người xuống, ở bên cạnh nói với tôi cái gì đó. Nhưng tôi buồn ngủ đến mức căn bản nghe không rõ, cũng không nhìn thấy rõ, nhưng từ đường nét trên mặt anh ta tôi biết chắc đó chính là một chàng trai rất đẹp, giống như con hổ lớn đó.
Giống như, màu của tuyết…
________________
4.
Chờ đã, Đại Hổ?!
Tôi đột nhiên bừng tỉnh, từ trên thảm cỏ ngồi bật dậy, thấy bên cạnh căn bản không có chàng trai nào, chỉ có một con bạch hổ lớn đang ngủ say bất tỉnh.
Chẳng lẽ tôi cũng giống như người đàn ông ở Liêu Trai, bắt đầu có giấc mộng kì quái?
**"Liêu Trai" nằm trong cụm từ "liêu trai chí dị" - cuốn tiểu thuyết kinh dị ở Trung Quốc. Ban đầu nó có nghĩa là "căn nhà tạm" nhưng sau khi phát hành tiểu thuyết thì "liêu trai" được dùng để chỉ sự yêu ma quỷ quái, mơ hồ, bí ẩn mà hấp dẫn kì ảo. Ví dụ: vẻ đẹp liêu trai..
Nghĩ về điều đó tôi đột nhiên lý giải được vì sao trạch nam thường ảo tưởng về những nhân vật giấy 2D xuất hiện trong không gian 3D để đi cùng họ, tôi cùng bọn họ không phải đang có tâm trạng giống nhau sao?
Tự nhiên trong giấc mơ, tôi lại mong đợi con hổ lớn là một người đàn ông đẹp đẽ, tôi cũng tự thuyết phục chính mình và cố gắng hết sức để không nghĩ về điều đó nữa.
Tôi thử di chuyển mắt cá chân của mình nhưng nó vẫn còn đau.
Tuyết Hằng tựa hồ là nghe được động tĩnh của tôi từ trong giấc ngủ tỉnh lại.
"Đau à?"Thanh âm nó khàn khàn hỏi.
Nếu nó không phải là một con vật, âm thanh này nhất định là của trai đẹp.
"Có một chút." Tôi không dám làm phiền nó, chỉ có thể uyển chuyển trả lời.
‘Đa.’
Tuyết Hằng không nói hai lời đứng dậy đi tới trước mặt tôi, nó dùng đầu lưỡi mang theo gai nhọn liếm vết thương của tôi.
Tôi cực lực kiềm nén sự kỳ quái đang trỗi dậy trong lòng, tôi cũng không né tránh vì sợ chọc giận nó.
Bất quá, từ lúc ở cô nhi viện cho đến tận bây giờ, chưa có ai đối xử tốt với tôi như thế, đã vậy còn là một con hổ.
Để giảm bớt xấu hổ, tôi tùy tiện hỏi một đề tài: “Đúng rồi, bộ lạc Xà tộc mà ngươi nói rất đáng sợ sao?”
“Chúng nó chỉ biết coi giống cái là công cụ sinh sản cho đời sau. Khi đói, chúng coi các nàng như thức ăn khô, hơn nữa chúng rất thích săn giết thú nhân của bộ lạc khác.”
Cái này...... Thật đáng sợ!
“Vậy thì không ai trong các ngươi muốn tiêu diệt đám người xấu xa đó à?”
“Xà tộc là chủng tộc cổ xưa nhất, nghe nói tổ tiên của chúng từng trở thành Giao Long, đối phó với bọn chúng bình thường cũng không dễ dàng.”
Không thể đối phó?
Tôi không tin.
Nhưng tôi không đem những gì trong lòng mình nói ra, dù sao tôi cũng không muốn tham gia vào trận chiến của họ.
__________
- Tác giả: 非常规恋爱指南
- Edit: Múp
Trong quá trình edit chắc chắn sẽ có sai sót có gì mọi người cứ cmt để tui sửa nha.
Truyện edit nên mức độ chính xác so với bản gốc chỉ 60% - 80% mong mọi người thông cảm nha.