-" Ta thao! Bà nội của ta ơi ngươi có thể nhẹ tay một chút hay không."

Một tiểu viện hẻo lánh ở sườn núi Lăng Nguyên Phong, truyền đến tiếng kêu quỷ khóc sói gào, âm thanh này vô cùng hữu lực lại kêu rất lâu làm chim chóc bị doạ sợ bay đi hết. 

-" Kêu la cái gì! Ai không biết người ta còn tưởng bà nội đây giết heo đấy!" 

Tiết Tùng Vũ lấy một miếng băng gạc ướt sũng nước thuốc để trị thương ném mạnh lên người Lục Tục, còn tri kỷ mà tránh miệng vết thương đỏ tươi ra. 

-" Cốt khí lúc so kiếm với Tần Thời đâu? Sao bây giờ lại không còn nữa?" 

Tiếng kêu đinh tai nhức óc như giết heo làm nàng rất là phiền lòng. Ngoài miệng thì âm dương quái khí mà châm chọc mỉa mai, nhưng động cơ tác trên tay lại rất ôn nhu, tinh tế. 

-" Thật ra ngươi thành thật mà nhận thua, để cho Tần Thời đánh ngươi một trận cho hả giận, thì cũng không bị thương nặng như thế này." 

Lại là vài tiếng gào vang động núi sông vang lên, làm cho Tiết Tùng Vũ phiền đến mức không chịu được: 

-" Đừng gào, đừng gào nữa. Đã băng bó xong lâu rồi!" 

Tiếng kêu thê thảm cứ vang lên bên tai, quãng sau cao hơn quãng trước, làm người ta không phân biệt được hắn đau thật hay là giả vờ. 

-" Xong rồi?" 

Lục Tục bất ngờ, dừng lại hành động ngửa mặt lên trời kêu rên của mình. Kỹ thuật diễn thật sự rất vụng về.

Hắn cúi đầu xuống thì thấy, băng gạc màu trắng  tinh sạch sẽ ngăn nắp mà cuốn lấy miệng vết thương của hắn. Cuốn từ đầu vai đến bụng nhỏ, độ dày rất thích hợp không mỏng quá cũng không dày quá, chỉ nhìn vào nút thắt bằng phẳng kia thôi cũng thấy được người băng bó kiên nhẫn, tinh tế và quan tâm đến mức nào. 

Thuốc của Tiết Tùng Vũ dùng không phải là loại thuốc tốt nhất, nhưng quan tâm hắn, chiếu cố hắn là thật sự phát ra từ chân tâm. 

Đồng môn trong Càn Thiên Tông mặc dù phần lớn đều chưa gặp qua Lục Tục nhưng vẫn rất oán hận hắn, ghen ghét hắn. Chỉ có Tiết Tùng Vũ là không như vậy, có lẽ nàng là một trong những người ít ỏi mang thiện ý với hắn. 

Tiết Tùng Vũ là nữ tu của Vấn Duyên Phong, hào hùng lại tục tằng không thích kéo bè kéo cánh lục đục với nhau. Cho nên cũng không hao hết tâm tư đi lấy lòng sư tỷ tay cầm thực quyền.

Người có thiên phú tầm thường như vậy, chôn vùi trong một đám tu sĩ thì sẽ không thấy ở đâu. Còn muốn ra vẻ thanh cao, tất nhiên sẽ bị đồng môn ở Vấn Duyên Phong làm lơ, xa lánh.

Nhìn vào điểm này thì cảnh ngộ của nàng và Lục Tục ở một góc độ nào đó thì rất giống nhau. 

 Nguyên nhân hai người trở thành bạn của nhau cũng rất đơn giản, đại khái là vì Tiết Tùng Vũ rộng lượng.

Nàng không ghen ghét vận may của Lục Tục, đó là cơ duyên vận khí của riêng hắn. Vận mệnh đã định sẵn, không có quan hệ gì với nàng, Lục Tục lớn lên rất đẹp hơn nữa tính cách cũng không xấu, thế là đủ rồi. 

Lục Tục gia nhập Càn Thiên Tông đã hai năm, chỉ có hai người đối xử tốt với hắn một là sư tôn hai là Tiết Tùng Vũ.

Hắn cũng không phải loại người lấy oán báo ân nên người đối xử tốt với hắn, hắn cũng sẽ đối xử tốt với người ta. Lục Tục Có ân báo ân, có thù báo thù hắn là người yêu ghét rõ ràng.

-" Vết thương do kiếm của Tần Thời tạo ra không có tốt lên nhanh như vậy được."

Tiết Tùng Vũ nhíu mày mà dọn dẹp dụng cụ chữa thương:

-" Mấy ngày nay ngươi chú ý một chút, đừng có nhảy nhót lung tung như con khỉ ở trên núi ấy, chờ miệng vết thương khép lại hoàn toàn rồi sau đó mới luyện kiếm tiếp." 

Nghe như thế Lục Tục thấy hơi ấm ức, mình giống như con khỉ trên núi nhảy nhót lung tung bao giờ. 

 Miệng vết thương do thần kiếm tạo thành rất lâu khỏi, phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian dài. Nhưng những việc này chỉ là vấn đề nhỏ.

Vấn đề lớn là ở chỗ.…

-" Lần này coi như ngươi đã kết thù lớn với Tần Thời rồi, sau này ngươi phải sống làm sao đây?" 

Tiết Tùng Vũ dùng hết sức muốn xây dựng một bầu không khí vui sướng khi người gặp hoạ nhưng không thành công. Bởi vì đôi lông mày đang nhíu lại đã bán đứng nàng. 

Tóc của nàng búi cao lên thành một cái đuôi ngựa lại tết thành một bím tóc to dài đến eo. Không giống những nữ tu khác đeo thường thích đeo những cây trâm, bộ diêu lấp lánh, toàn thân nàng toát ra một vẻ hào hùng như một con ngựa chiến.

Có những lúc Lục Tục cảm thấy có khi nàng đã từng vào rừng làm cướp, là một nữ thổ phỉ chiếm núi làm vua trở thành sơn đại vương! 

Bím tóc lớn không còn thần thái sáng láng như trước bây giờ nó uể oải ỉu xìu lộ rõ vẻ lo lắng của chủ nhân nó. Tuy rằng thân phận của Tần Thời ở Càn Thiên Tông vẫn là đệ tử trẻ tuổi, nhưng tu vi lại đứng số một số hai trên Viêm Thiên đại lục. 

Một nguyên anh tôn giả chiến lực đứng số một số hai so với nhóm tu sĩ đồng trang lứa, bị người khác cầm kiếm đặt lên cổ là một chuyện cực kỳ sỉ nhục! Hơn nữa Tần Thời vốn đã không ưa Lục Tục, sau chuyện này có khi còn muốn nghiền xương hắn thành tro ngay lập tức. 

Đây không phải là chuyện tốt.

-" Sau này ngươi một là trốn ở bên cạnh Tuyệt Trần đạo quân, hai là trốn Tần Thời xa thật xa, tuyệt đối không được gặp riêng Tần Thời hay ở một mình với hắn!" 

Tiết Tùng Vũ lo lắng lại rất đắc dĩ mà nói:

-" Ta sợ rằng một ngày nào đó hắn không át được cơn giận, mà nhân lúc Tuyệt Trần đạo quân không ở đây, dùng một kiếm chém chết ngươi! Sau đó hắn hủy thi diệt tích, ngươi chết lúc nào cũng không ai biết."

-" Haizz đến lúc đó ta muốn lập một mộ chôn di vật cho ngươi cũng không làm được." 

Lục Tục ngẩn người. 

Sơn đại vương giống như rất quen thuộc với mấy việc như giết người phóng hoả, hủy thi diệt tích.

Mấy đạo lý này ta đều hiểu... Nhưng thần thiếp không làm được a.

Tần Thời ái mộ sư tôn đã lâu, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Mình phải bảo vệ sư tôn nhưng mà tu vi kém đối thủ rất xa, hắn ở trong tình huống bất lợi cho nên chỉ có thể âm thầm đối phó. 

Chuyện hôm nay coi như là đã xé rách mặt với Tần Thời, lúc đó máu nóng dồn lên não trong mắt chỉ có máu và kiếm đâu có suy nghĩ nhiều như vậy được. Bây giờ bình tĩnh lại thì có hơi hối hận, lúc đó đúng là hồ đồ nên mới đánh Tần Thời. 

Nhưng chuyện sảy ra thì cũng đã xảy ra rồi chỉ có thể đi một bước tính một bước. 

Lục Tục qua loa mà nói đồng ý với những gì Tiết Tùng Vũ nói. 

Tiết Tùng Vũ cũng biết chuyện này không thể giải quyết trong một sớm một chiều được, Tần Thời không có khả năng dễ dàng bỏ qua cho Lục Tục, việc này nàng không can thiệp được cũng không giúp được gì.

Nàng rất tri kỷ mà nói sang chuyện khác không nhắc lại việc không vui, cầm lấy hộp đồ ăn đang để trên bàn nhỏ:

-"Điểm tâm nhà Vương Ký hiện tại có muốn ăn không?"

Dưới chân núi của Càn Thiên Tông có một cái trấn gọi là Càn Nguyên trấn, ở ngay dưới chân tiên sơn được Càn Thiên Tông che chở, ở trong trấn có cả phàm nhân và tu sĩ sinh sống cư dân đông đúc. Có phàm nhân tới đây cầu tiên vấn đạo cũng có tu sĩ từ phương xa tới đây thăm bằng hữu, người đến kẻ đi nối liền không dứt. 

Tuy rằng tên là trấn nhưng quy mô lại lớn hơn đại thành vô số lần.

Trong trấn có một cửa hàng điểm tâm rất lâu đời, tuổi thọ của nó có khi đã hơn trăm năm. Giá cả phải chăng lại tồn tại lâu đời cho nên đã trở thành đặc sản của Càn Nguyên trấn. Cực kỳ nổi tiếng gần xa.

Câu nói: đến Càn Nguyên trấn mà không ăn điểm tâm Vương Ký thì coi như chưa từng đến! Cũng từ đó mà ra. 

Tu sĩ trúc cơ đã có thể tích cốc, nhưng vẫn có rất nhiều tu sĩ yêu thích ăn uống, nói chung thì vẫn không thể tránh khỏi dân dĩ thực vi thiên*. 

Tiết Tùng Vũ cực kỳ yêu thích các loại điểm tâm, đồ ngọt.

Lục Tục không có yêu cầu gì nhiều đối với thức ăn, nhưng hắn xuất thân từ phàm trần, thói quen một ngày ăn ba bữa đã đi theo hắn hai mươi năm, không thể nói bỏ là bỏ được.

Đoạn thời gian vừa mới tu hành kia, tuy rằng đã tích cốc nhưng mấy ngày chưa ăn cơm vẫn làm hắn có cảm giác đói khát, mệt nhọc và không quen. 

Tuyệt Trần đạo quân không có trải qua cuộc sống của phàm nhân, chỉ có người đã từng làm phàm như Tiết Tùng Vũ sẽ hỏi hắn: có đói không?

Có người ở trong đêm mưa rét lạnh quan tâm ngươi có đói bụng hay không, sau đó nấu cho ngươi một chén mì sợi nóng hổi. Tay nghề rất bình thường nước lèo nhạt nhẽo không khác gì nước thường, nhưng hắn lại cảm thấy ấm áp, cảm thấy mình không cô đơn giữa đêm lạnh. 

-" Đồ ăn nóng ấm lòng, ăn nhiều bổ khí huyết."Đó là câu cửa miệng của Tiết Tùng Vũ.

Mỗi lần nàng xuống núi mua đồ ăn vặt thì sẽ mua cho Lục Tục một phần, lúc ăn đồ ngon nghĩ đến ngươi ý nghĩa là trong lòng người đó có một vị trí nhỏ cho ngươi.

Vì thế nên Lục Tục cũng trở nên thích đồ ngọt. Đôi khi hắn còn nhờ Tiết Tùng Vũ mua thêm một phần để hiếu kính sư tôn.

Tuyệt Trần đạo quân cảnh giới cao thâm là chủ nhân của Lăng Nguyên Phong nên không thiếu linh thạch, pháp bảo. Lấy bản lĩnh của Lục Tục bây giờ thì không thể có được những tuyệt thế trân bảo hiếm có để hiếu kính sư tôn. 

Linh thạch trong túi hắn đều là sư tôn cho. 

Tần Thời có thể chuẩn bị cho sư tôn 'một lượng vàng một chén', trà Ngân Sơn Quân Diệp. Mà thứ duy nhất hắn có thể nghĩ đến và mua được chỉ có điểm tâm Vương Ký nổi tiếng gần xa ngay cả tu sĩ cũng khen không dứt miệng. 

-" Mới đánh một trận, sắp bị đói chết rồi." 

Nói xong Lục Tục duỗi tay muốn cầm lấy điểm tâm.

Ở trước mặt sư tôn thì hắn là một quân tử đoan chính, nho nhã. Chỉ có ở trước mặt người cùng chung cảnh ngộ, tính tình lại thoải mái như Tiết Tùng Vũ mới lộ ra vài phần tâm tính thiếu niên.

-" Vội cái gì, ngươi rửa tay chưa?" 

Tiết Tùng Vũ trừng hắn một cái, ánh mắt ghét bỏ xem là hiểu ngay. Giống như thổ phỉ trong sơn trại còn sạch sẽ hơn hắn.

Lúc này Lục Tục mới xoa tay lên áo ngoài, đang chuẩn bị ăn thì cửa trúc 'kẽo kẹt' một tiếng bị người khác mở ra, cùng với gió lạnh tràn vào trong phòng.

Nơi ở của Lục Tục ở sườn núi Lăng Nguyên Phong, hơi lạnh nhưng được cái yên tĩnh còn hẻo lánh ít dấu chân người.

Lục Tục biết đồng môn đều không thích mình cho nên chọn nơi ở, ở chỗ hẻo lánh hai bên mắt không thấy tâm không phiền. Ngoại trừ Tiết Tùng Vũ thì sẽ không có ai đến đây tìm mình.

Hắn tò mò quay đầu nhìn sang thì bắt gặp một bóng người cao gầy như trúc đang đứng ở cửa, 

Là sư tôn.

Sư tôn là phong chủ của Lăng Nguyên Phong, quyền cao chức trọng. Cho dù muốn gặp ai thì cũng là người đó đến Trần Phong Điện để gặp, hoàn toàn không có đạo lý tự minh giá lâm.

Hơn nữa phòng đệ tử đơn sơ, không bằng được Trần Phong Điện khắc rồng vẽ phượng, xa hoa cao quý. 

Lục Tục vừa mới trở về, đạo bào còn đang dính máu tươi vứt ở dưới đất, dù đã đốt huân hương lên nhưng vẫn không che được mùi máu tươi.

Chỗ này còn chưa dọn dẹp thật sự không hợp với tiên quân tiên tư ngọc chất như sư tôn. 

Lục Tục bất ngờ, vội vàng đứng dậy hành lễ nhưng lại đụng phải miệng vết thương ở bụng đau đến nhe răng trợn mắt. 

Lúc nãy kêu gào như giết heo ở trước mặt Tiết Tùng Vũ thế thôi, nhưng ở trước mặt sư tôn thì chỉ có thể nhìn xuống, bị sư tôn nhìn thấy thật sự rất mất mặt. 

-" Ngồi đi, đừng nhúc nhích."

Tuyệt Trần đạo quân nhìn Tiết Tùng Vũ đang rũ mắt hành lễ ở bên kia hơi gật đầu xong thì không để ý đến nàng nữa, chỉ nhìn băng vải trên người Lục Tục.

 Trong ánh mắt của sư tôn có vài cảm xúc gì đó hắn không hiểu, bị nhìn như thế Lục Tục hơi mất tự nhiên. 

Lục Tục giống như một đứa trẻ được nhận nuôi, sau khi làm sai thì không muốn tạo thêm phiền phức cho người nhân nuôi. Chỉ có thể vội vàng giải thích:

-" Sư tôn ta bị thương không nặng, Tùng Vũ đã giúp ta băng bó rồi, nghỉ ngơi mấy ngày là được rồi." 

Tuyệt Trần đạo quân nhìn Lục Tục một vòng từ trên xuống dưới, sau đó dừng lại trên mặt hắn.

-" Mở băng vải ra đi, bôi thuốc một lần nữa."

Trên tay Tuyệt Trần đạo quân cầm một cái lọ bằng bạch ngọc, cho nên không cần phải nói hắn muốn ái đồ dùng thuốc của mình.

Lục Tục âm thầm tính thời gian, hắn từ luận võ đài trở về đúng lúc gặp Tiết Tùng Vũ đưa điểm tâm sang cho hắn.

Vết thương trên người hắn là vết thương mới, cũng không có biến chứng gì cho nên xử lý rất nhanh. Tính sơ sơ thì mới có hai khắc tức là ba mươi phút.

Sư tôn lại tới vào lúc này thì chắc là về Trần Phong Điện lấy thuốc rồi qua đây luôn, Lăng Nguyên Phong cấm phi hành cho nên trong thời gian ngắn đi qua đây sư tôn nhất định rất gấp.

Hai năm qua sư tôn quan tâm chăm sóc hắn, Lục Tục vẫn luôn ghi nhớ kiếp này cũng sẽ không quên. Cũng chính vì vậy mà hắn không muốn gây thêm phiền phức cho sư tôn.

Thuốc sư tôn cho hắn tất nhiên là không phải thuốc trị thương bình thường, nhất định rất khó luyện chế. Nhưng miệng vết thương đã được Tiết Tùng Vũ xử lý và băng bó rồi không cần thiết phải lãng phí thuốc tốt.

Đang định từ chối, thì cửa trúc đang mở rộng lại có một người nữa bước vào. Bóng người cao gầy khuân mặt anh tuấn. 

Đôi mắt Lục Tục hơi mở to lên, biểu cảm không thể bắt bẻ lúc này hơi nứt vỡ, giật mình đến nỗi đứng hình luôn. Cho dù có nằm mơ hắn cũng chưng từng nghĩ Tần Thời sẽ đến đây.

Tình huống trong dự đoán của hắn và Tiết Tùng Vũ đến rồi sao? Tần Thời tại sao lại đến đây? Tần Thời đến lấy cái mạng nhỏ của hắn rồi sao!

*Dân dĩ thực vi thiên: Theo Lê Văn Đức, trong Tự điển Việt Nam (1970), câu “Dân dĩ thực vi thiên” có nghĩa là “Dân lấy ăn làm trời” (nghĩa hẹp) và giải thích thêm “Dân lấy miếng ăn làm trọng, nên muốn trị dân trước hết phải làm cho dân no ấm vì dân đói thì nước loạn. 

__________________________________

Tiểu kịch trường:

1

Lục Tục [Có chứng vọng tưởng sư tôn bị hại]: Tần Thời yêu sư tôn...…

Tần Thời: Đủ rồi!!

2

Lục Tục: Ta kết thù với Tần Thời rồi…

Tần Thời: ...Không chỉ không có kết thù, ta còn có một cái nhìn mới về ngươi. 

3

Lục tục: không thể suốt ngày làm phiền sư tôn.

Sư tôn: mau tới làm phiền ta đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play