Lục Tục từng nghĩ, nếu thấy Tần Thời đến đây thì nhất định là tới lấy mạng mình, nhưng bây giờ trong tay hắn cũng cầm một lọ thuốc giống với Tuyệt Trần đạo quân. Nhìn biểu cảm thì cũng không giống như muốn đến giết người đoạt mạng, trên khuôn mặt thì cũng không có ác ý với mỉa mai như mọi ngày.
Sư tôn đang ở đây thì Tần Thời mò tới theo cũng là bình thường.
Hắn liếc mắt nhìn quanh phòng một vòng rồi dừng lại trên người Tiết Tùng Vũ:
-" Nàng là...... đạo lữ của ngươi?"
Sao hắn chưa từng nghe nói Lục Tục đã kết đạo lữ.
Biểu tình trên mặt Lục Tục và Tiết Tùng Vũ cứng lại.
Lục Tục biết tại sao Tần Thời lại nghĩ như thế. Viêm Thiên đại lục lãnh thổ rộng lớn, lục địa trùng điệp. Nơi bọn họ ở chỉ là thượng tầng ngoài ra còn có những nơi khác.
Xuất thân của các tu sĩ đều có hoàn cảnh khác nhau, có địa phương người ta cũng không để ý nam nữ khác biệt, nhưng cũng có địa phương tư tưởng cũ kỹ, dạy dỗ nghiêm khắc cực kỳ coi trọng việc nam nữ ở chung phòng.
Lục Tục trần trụi nửa thân trên để cho Tiết Tùng Vũ băng bó miệng vết thương nên đã phạm phải tối kỵ trong mắt người khác đó là ' nam nữ thụ thụ bất thân '
Lục Tục không thấy mình với Tiết Tùng Vũ có gì không ổn, bọn họ quang minh chính đại không có bất kỳ hành vi vượt rào gì, càng không có tình yêu nam nữ. Ai cũng không ngờ được lại biến thành đạo lữ trong mắt Tần Thời.
-" Không phải!"
Hai người trăm miệng một lời mà phủ nhận.
Có một loại cảm giác kỳ diệu dâng lên trong lòng Tần Thời, hắn cảm thấy bản thân mình thở ra một hơi nhẹ nhõm. Nhưng hắn căn bản không biết cảm giác tức ngực khó thở kia từ đâu mà đến.
-" Được rồi."
Tuyệt Trần đạo quân đã sớm biết vị bằng hữu này của Lục Tục, khuôn mặt nghiêm túc kéo chủ đề đã lệch khỏi quỹ đạo về.
-" A Tục, mở băng vải ra bôi thuốc đi."
Lục Tục đang muốn nói lời nhẹ nhàng từ chối: Tiết Tùng Vũ vừa mới bôi thuốc, băng bó cho mình nên không cần làm phiền sư tôn.
Tiết Tùng Vũ lại cung kính vươn đôi tay muốn nhận lấy thuốc trong tay Tuyệt Trần đạo quân, thuốc của đạo quân và thuốc nàng bôi cho Lục Tục căn bản không cùng một cấp bậc!
Miệng vết thương do Phi Tướng kiếm tạo thành nếu là thuốc trị thương bình thường thì hơn mười ngày nửa tháng cũng khó chữa khỏi được. Nhưng mà nếu là thuốc mà đạo quân cho thì tất nhiên không phải thuốc bình thường, thuốc này có thể mọc lại xương thịt, cứu người lúc sinh tử! Lấy bôi cho Lục Tục thì chỉ mấy ngày là có thể khỏi hẳn còn không để lại sẹo.
Sắc mặt của Tuyệt Trần đạo quân ôn hoà nhưng trong giọng nói lại có một sự lạnh lẽo cao cao tại thượng. Nói với Tiết Tùng Vũ.
-" Bổn toạ bôi thuốc cho hắn ngươi đi ra ngoài trước đi."
Tiết Tùng Vũ là nội môn tu sĩ của Vấn Duyên Phong, con người rất thẳng thắn. Cho dù làm thân với Lục Tục nhưng cũng không dính lên đi nịnh bợ Tuyệt Trần đạo quân.
Cho dù Viêm Thiên đại lục đồn đãi Tuyệt Trần đạo quân trời quang trăng sáng, lòng dạ rộng lượng cỡ nào, thì đối với những tu sĩ tầm thường đều là tồn tại phải ngước nhìn như núi cao.
Tuyệt Trần đạo quân ra lệnh nàng không dám vi phạm, cũng không cảm thấy có gì không ổn, cho nên Tiết Tùng Vũ hành lễ cáo lui rồi đi ra ngoài.
Nhưng lúc này trong lòng Lục Tục lại dâng lên một cảm xúc khó mà giải thích được. Thái độ của sư tôn không giống lúc trước có cảm giác rất...vi diệu.
Mọi người đều nói Tuyệt Trần đạo quân cực kỳ sủng ái nhị đồ đệ là hắn, nuôi thả lại còn cưng chiều hết mực. Có khi bản thân hắn cũng cảm thấy mình như là đứa con mà lúc về già sư tôn mới có cho nên vô cùng yêu thương.
Sư tôn cũng thường xuyên nói ra mấy lời khiến hắn trở tay không kịp, mấy lời trêu chọc đùa giỡn đó với bề ngoài thanh lãnh của sư tôn không hợp nhau gì cả, làm cho hắn kinh ngạc, sửng sốt một hồi lâu.
Mà giờ phút này lần đầu tiên hắn cảm nhận được một khí thế lạnh nhạt, bất cận nhân tình từ trên người sư tôn. Như là thần minh từ trên cao nhìn xuống, tùy tâm tùy ý nắm giữ quản lý quyền sinh sát của vạn vật trong tay.
Sư tôn vẫn cười, nụ cười không hề thay đổi nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy xa lạ, lạnh lẽo.
Lục Tục có hơi hoảng hốt một chút, thì đột nhiên cảm thấy trên người hơi lạnh, suy nghĩ như đi vào cõi thần tiên, thiên ngoại trở về thể xác ngay lập tức, bị gió thổi qua chợt thanh tỉnh.
Lúc hắn vô tri vô giác thất thần một lúc, thì chỉ trong chốc lát băng vải đã bị pháp thuật mở ra, tan thành mây khói như chưa từng xuất hiện.
-" Ngoan ngoãn ngồi yên, đừng nhúc nhích.''
Giọng nói thanh nhã của Tuyệt Trần đạo quân lại trở về với ý cười dịu dàng như thường ngày, giống như lạnh nhạt xa cách gì đó chỉ là ảo giác mà gió núi thổi tới.
Thuốc mỡ lành lạnh bôi lên miệng vết thương nhanh chóng làm giảm cảm giác đau đớn bỏng cháy. Nhưng sau đó Lục Tục lại cảm nhận được một độ ấm nóng cháy đến từ đầu ngón tay sư tôn. Hình như so với ngày thường ấm áp hơn gấp nhiều lần... Rõ ràng là một bàn tay nhìn lạnh lẽo như ngọc sao lại ấm như thế.
Lúc Tiết Tùng Vũ xử lý miệng vết thương cho Lục Tục thì dùng băng gạc và bông ngâm nước thuốc, nhìn vào cách làm của nàng thì như là làm qua loa không chú tâm, nhưng thật ra lại rất dịu dàng, phù hợp. Cố gắng không làm hắn đau ngay cả cái móng tay cũng chưa chạm vào hắn. Cho nên Lục Tục cũng không cảm thấy có gì bất thường.
Nhưng sư tôn hỗ trợ bôi thuốc lại làm trong lòng Lục Tục dâng lên một cảm giác vi diệu khó tả. Ngón tay ấm áp lướt qua da thịt mang đến cảm giác nóng rực, rõ ràng chỉ là bôi thuốc bình thường lại khiến hắn có cảm giác lưu luyến triền miên... Thậm chí cả người cũng hơi nóng lên.
Như là có một cái lông chim nhỏ ngả ngớn trêu chọc ở trong xương cốt của hắn, vuốt ve mờ ám. Cảm giác như được âu yếm nhẹ nhàng này khiến hắn cảm thấy hơi không khỏe.
Lục Tục là một tên đàn ông lại còn là trai thẳng đương nhiên sẽ không sinh ra cảm giác xấu hổ, thẹn thùng như bị trêu chọc, khinh bạc còn nếu như thật sự có một bàn tay của mỹ nhân tinh tế lại trơn mịn vuốt ve trêu chọc hắn thì là hắn chiếm hời mới đúng chứ nhỉ?
Nhưng mà người bây giờ đang bôi thuốc cho hắn chính là sư tôn! Là vị tiên quân mà thế nhân kính ngưỡng, sùng bái, tôn thờ như thần minh. Lục Tục ta thề tuyệt đối không có ý tưởng gì khác với sư tôn!
Cho dù là một tia mờ ám bị gợi lên lúc nãy cũng trở thành đại bất kính, khinh nhờn trích tiên. Để ngưng thần tĩnh khí hắn thẳng lưng ngồi yên, lặng lẽ đem mấy suy nghĩ linh tinh rối loạn đuổi ra khỏi đầu.
Cảm giác lưu luyến mờ ám lập tức biến mất, cảm giác không khỏe lại tập trung vào xương cốt và kinh mạch đang căng chặt và cứng còng. Động tác bôi thuốc của Tuyệt Trần đạo quân vô cùng tỉ mỉ, tinh tế cho nên quá trình bôi thuốc có hơi lâu một chút.
Lục Tục ngồi như lão tăng nhập định eo lưng thẳng tắp, tĩnh toạ như cây tùng. Thời gian cứ thế trôi đi hắn không rảnh đi để ý chỉ biết rằng nhất định là lâu hơn thời gian mà Tiết Tùng Vũ băng bó.
Lâu đến mức eo lưng và vai cổ vẫn luôn căng chặt của hắn vì dùng sức quá lớn mà có cảm giác đau đớn mệt nhọc.
Thật ra miệng vết thương nghiêm trọng nhất của hắn là bị một kiếm đâm thủng bụng đằng trước và sau thôi. Nhưng mà những vết thương nhỏ bé không đáng kể khác cũng được bôi thuốc trị thương quý báu thiên kim khó cầu, làm Lục Tục thấy có hơi lãng phí.
Haizz chẳng trách hắn bị người khác ghen ghét.
Vất vả lắm mới chờ Tuyệt Trần đạo quân đứng dậy, Lục Tục thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nếu còn ngồi cứng còng một chỗ như thế nữa hắn cảm thấy kinh mạch của mình sắp tắc nghẽn đến nơi rồi.
Miệng vết thương lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy mà khép lại, cho nên không cần lại cuốn băng vải. Lục Tục hơi giãn tay chân vươn vai đứng dậy, đang muốn mặc trung y vào thì:
-" Có cần vi sư mặc giúp không?"
Khoé môi Tuyệt Trần đạo quân khẽ cong lên, từ khoé mắt đến đuôi lông mày đều là ý cười trong vắt, giống như sắp ức chế không được mà tràn ra ngoài. Rõ ràng là lời trêu đùa ngả ngớn nhưng từ trong miệng hắn nói ra lại không có một chút mờ ám hay không hợp nào.
Cái này chắc là do khí chất quân tử đoan chính, quy củ trên người hắn, giống như là cho dù hắn có nói cái gì làm cái gì thì đều có cảm giác đó là đương nhiên chính khí mênh mông, cuồn cuộn.
Nhưng cái loại trêu chọc này nếu rơi vào trong mắt người có tâm tư không đơn thuần thì...... Sẽ trở thành một dụ hoặc trí mạng lại nguy hiểm.
Những lời trêu đùa mà sư tôn nói ra đều khiến Lục Tục vô cùng kinh ngạc. Mỗi lần như thế hắn đều phải đứng hình một lúc mới lấy lại tinh thần.
Lục Tục vội vàng lắc đầu không ngừng, nhanh tay cầm lấy quần áo tự mình mặc vào đồng thời cũng cảm thấy may mắn: May mắn bản thân chỉ có tình cảm sư đồ, trong lòng đều là sùng bái, kính trọng với sư tôn. Không có nửa phần tâm tư khác.
Nếu không chắc là sẽ giống như sư huynh, bởi vì năm rộng tháng dài cầu mà không được tâm sinh ác niệm, làm ra những việc khi sư diệt tổ, táng tận thiên lương.
Nghĩ đến Tần Thời, Lục Tục không khỏi khe khẽ thở dài
Mới vừa rồi sư huynh phá lệ mà tới thăm hắn, cứ cho là vì mặt mũi của sư môn đi, hôm nay bọn họ làm lớn chuyện đến trình độ này, nhưng sau này vẫn phải miễn cưỡng mà làm một đôi huynh đệ hữu cung thân thiết đến loại trình độ có thể cùng nhau uống rượu đấu kiếm. Nghĩ thôi cũng thấy mệt…
Nhưng mà sư tôn có tấm lòng rộng lượng, tất nhiên là không muốn nhìn thấy hai đồ đệ thân truyền duy nhất của mình tranh đấu như nước với lửa.
Sư huynh bỏ qua thân phận mà tỏ ra thiện ý với hắn, cho dù chỉ là làm cho người khác xem hư tình giả ý thì Lục Tục cũng treo lên gương mặt tươi cười, nhiệt tình đáp lại…
......Ơ?
Sao Tần Thời lại còn ở đây?
Lúc Tiết Tùng Vũ rời đi, không phải hắn cũng nên rời đi theo hay sao? Lúc sư tôn bôi thuốc cho mình hắn vẫn luôn đứng đó nhìn?
Cảm nhận được ánh mắt của Lục Tục, mí mắt nửa rũ như suy nghĩ gì đó của Tần Thời nâng lên cũng nhìn về phía Lục Tục. Hai người bốn mắt nhìn nhau, hai bên đều không biết nói gì.
Gió nhẹ thổi qua, lò huân trong phòng toả ra dòng khói trắng nhẹ lượn lờ khắp phòng. Làm cho trúc ốc có thêm vài phần tiên khí phiêu phiêu, mờ mịt. Những chú chim nhỏ bay ngoài phòng không biết có phải là cãi nhau hay không mà ríu ra ríu rít, ồn ào náo động.
Hai người cứ thế nhìn nhau một lát, rồi không tiếng động mà đạt thành một loại ăn ý, chuyện ngày hôm nay không nhắc lại nữa giả vờ như không có việc gì xảy ra.
***
Mặt trời chuyển về phía tây, ánh nắng hoàng hôn buổi chiều, chiếu vào cửa sổ. Lục Tục từ trên giường đứng lên, hoạt động gân cốt một chút khớp xương vai phát ra vài tiếng răng rắc giòn vang, thân thể còn hơi mệt nhưng đau đớn đã biến mất hoàn toàn.
Sau khi sư tôn và sư huynh rời đi Lục Tục đã ngủ một giấc, khi thức dậy đã là chạng vạng. Huyết khí trong phòng đã tan đi hết, hộp điểm tâm Vương Ký để trên bàn vẫn còn nguyên chưa ai mở ra.
Lục Tục mở hộp điểm tâm ra ăn ăn hai cái, đang ăn thì đột nhiên nghĩ đến cái gì mà dùng túi giấy gói lại điểm tâm, gói còn rất đẹp. Chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì không nhận ra được là hộp đã từng bị mở ra.
Hôm nay hắn và Tần Thời gần như là xé rách mặt, nhưng Tần Thời lại mang thuốc đến làm lành, duy trì tình đồng môn plastic đang tràn ngập nguy cơ đổ vỡ này, ở trước mặt sư tôn trình diễn một màn huynh đệ hữu cung giả tạo.
Thế này cũng đúng ý hắn, con người có qua có lại cho nên hắn cũng phải đưa qua cái gì đó. Mà điểm tâm Vương Ký đặc sản của Càn Nguyên trấn vô cùng nổi tiếng, hàng ngon giá rẻ lại còn khó mua là lựa chọn hàng đầu để đem đi tặng.
Lục Tục cầm một hộp điểm tâm còn nguyên và một hộp hắn đã ăn vài miếng gói lại ngâm nga khúc ca đi ra khỏi cửa.
Ánh hoàng hôn chiếu vào Trần Phong Điện làm cho toà cung điện nguy nga này như toả ta ánh hào quang. Quý khí bức người rồi lại có cảm giác gần gũi, chắc là do chủ nhân của nó cho dù là cung điện khắc rồng vẽ phượng cũng trở nên trang trọng.....
Lục Tục cắt điểm tâm thành từng khối nhỏ, để thêm bạc xoa* rồi đặt trước án thư.
Vị tiên quân cao xa xuất trần không ăn thức ăn phàm tục, nhưng lại không từ chối đồ ăn mà nhị đồ đệ đưa đến. Chỉ là thói quen khi ăn có hơi kỳ quái.
Dáng người sư tôn mảnh khảnh như trúc ngồi ngay ngắn ở trên ghế, không có ý tứ động tay. Lúc đầu Lục Tục cho rằng sư tôn không muốn ăn, chỉ là không muốn phụ ý tốt của đồ đệ nên không nói thẳng, cho nên mới làm như không thấy.
Nhưng mỗi lần mình cầm một miếng điểm tâm lên thì đôi mắt mang đầy ý cười của sư tôn lại nhìn đồ ăn trong tay hắn. Nụ cười thanh nhã tuấn diễm có vài phần trêu chọc, nhìn đến mức Lục Tục cảm thấy rất vi diệu cả người đều không được tự nhiên.
Sau vài lần Lục Tục mới hiểu ý chưa nói ra của đối phương. Bản lĩnh nhìn mặt đoán ý của hắn đúng là không ra gì... Người quyền cao chức trọng làm sao phải đụng tay vào những việc nhỏ này, đều là cơm tới há mồm chờ hắn đút cho ăn.
-" Hôm nay đấu kiếm với Tần Thời, ngươi thật sự quá mức liều lĩnh sau này nhất định không được như thế. Tuy nhiên ta đã nói với hắn về sau sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa."
Tuyệt Trần đạo quân dịu dàng mà thăm dò mạch môn trên cổ tay của ái đồ:
-" Một đoạn thời gian nữa ngươi kết kim đan rồi thì có thể sử dụng pháp bảo của vi sư cho, đến lúc đó cho dù là tu sĩ nguyên anh kỳ cũng không thể tổn thương ngươi."
Lục Tục nói tạ ơn với sư tôn, nhưng trong lòng lại nửa vui nửa buồn, nửa nọ nửa kia.
Hắn đối với tình huống của bản thân rất rõ ràng, có một đống pháp bảo sư tôn tặng nhưng do tu vi quá thấp nên không thể sử dụng thật là uổng phí.
Làm nhị thế tổ có người chống lưng cứng nhất Càn Thiên Tông, hắn thật sự là phế vật trong phế vật.
Sư tôn đối tốt với hắn, hắn khắc ghi ở đáy lòng nhưng lại không có gì báo đáp, rất khó mà yên tâm thoải mái nhận lấy.
-" Hai ngày nữa, vi sư sẽ giảng đạo ở Càn Nguyên Điện, ngươi....."
-" Đệ tử nhất định sẽ đến sớm."
-" Vi sư muốn nói là nếu ngươi không muốn lộ mặt trước nhiều người thì có thể không đi."
Tuyệt Trần đạo quân mỉm cười:
-" Ta khai đàn giảng đạo, dạy dỗ người khác cũng không tận tâm, những dịp như này không đi cũng thế."
Các tu sĩ lén mỉa mai châm chọc Lục Tục, Tuyệt Trần đạo quân không phải là không biết, nhưng cho dù là hắn cũng không thể lấp kín được oán hận ghen ghét và những lời nói sau lưng của kẻ khác.
Từ khi Lục Tục đến Càn Thiên Tông, phần lớn thời gian chỉ ở trong Lăng Nguyên Phong. Hắn đứng ở đầu sóng ngọn gió bị người khác ghen ghét, cho nên không thích cũng không muốn lộ diện.
Lục Tục vâng dạ qua loa cũng không trả lời chính xác là có đi hay không.
-" A Tục, ngươi muốn nói gì thì nói thẳng là được."
Tuyệt Trần đạo quân ở trước mặt ái đồ chưa bao giờ tự cao tự đại, có khi còn nói mấy lời phóng đãng, trêu chọc Lục Tục.
-" Ngươi với ta tuy hai mà một, giữa chúng ta không có gì là không thể nói."
Lục Tục nhíu nhíu mi, trong lòng có vô số nghi hoặc nhưng vẫn không dám hỏi ra miệng.
Từ ấn tượng lần đầu hắn cho rằng Tuyệt Trần đạo quân là người có tính cách ôn hoà, là một quân tử cho nên đối xử bình đẳng, hiền lành với mọi người.
Nhưng ở chung lâu rồi Lục Tục mới nhận ra sư tôn giống như lời đồn đối với mình rất 'cưng chiều' nhiều hơn nữa là 'thiên vị'.
Nhiều khi trong lòng Lục Tục cũng sẽ hiện ra một câu hỏi: loại cưng chiều thiên vị khác với những người khác này xuất phát từ đâu?.
Hay đúng như trong lời đồn: “hắn thật sự là cốt nhục lưu lạc ở nhân gian của Tuyệt Trần đạo quân!”
...... Bản thân chẳng lẽ là tư sinh tử của sư tôn!
*Bạc xoa: tui hong biết đây là cái gì hết, ai biết góp ý tui với nha.
____________________________________
Tiểu kịch trường:
1
Lục Tục: Biết sư tôn tức giận nhưng lại không biết tại sao sư tôn tức giận.
Sư tôn: Đó là ghen!
Lục Tục: Tần Thời là đồ tư tưởng cũ kỹ cổ hủ, dư nghiệt của phong kiến.
Tần Thời: Đó là lo lắng!
2
Sư tôn & sư huynh: Ngươi và Tiết Tùng Vũ có quan hệ gì!
Lục 'chưa hiểu chuyện gì' Tục: Quan hệ gì cơ???
Sư tôn: Tuy rằng đã biết, nhưng trong lòng vẫn khó chịu.
3
Lục Tục: cách bôi thuốc của sư tôn thật là kỳ quái. Nhất định là ta suy nghĩ nhiều, a di đà phật, tội lỗi tội lỗi. Nhận sai niệm kinh.
Sư tôn: đối với một cái đầu gỗ không thông suốt, ta thật sự rất tức giận.
4
Lục Tục: sư tôn vô duyên vô cớ đối xử tốt với ta như vậy ta có hơi sợ.
Lục Tục: ta xuyên vào sách, tuy rằng chỉ là một người qua đường giáp tên cũng không có, nhưng hình như người qua đường giáp này có giả thiết che giấu.
Là tư sinh tử lúc về già mới có của sư tôn, không thể đưa ra ngoài ánh sáng???
Sư tôn: ta chưa yêu đương bao giờ ở đâu ra tư sinh tử?!
Còn nữa!! Ta không già!!!
____________________________________
Tần Thời bị đánh một trận rồi quay sang crush người ta, lẽ nào hắn bị run M.