Vô số bông hoa lộng lẫy tụ tập lại với nhau như tinh vân. Gió núi thổi qua, cánh hoa đỏ tung bay lả tả trong gió phảng phất như ngọc vỡ.
Ẩn mình trong bóng râm của khu rừng là một bóng người cao gầy thanh mảnh như trúc.
Lục Tục dựa nghiêng vào thân cổ thụ, trên mặt là bóng cây loang lổ, khoé mắt, đuôi lông mày mờ đi, không nhìn thấy rõ biểu tình.
Bông hoa tươi đẹp rơi xuống đáp trên đầu vai, ánh nắng len lỏi qua kẽ lá chiếu xuống vạt áo. một cơn gió thổi qua làm cho vạt áo tung bay, giống như một bức tranh có khí thế tao nhã lại uy nghiêm, tô thêm cho người trong tranh khí chất di thế độc lập, cô lãnh sơ cuồng.
Lục Tục rũ mắt tiếp tục nhìn trong lòng ngực mình, giống như đang chờ gì đó.
Tiếp theo ở phía cuối con đường một bóng người mặc bạch y chậm rãi đi đến.
Trên tay bóng người là một cái khay màu đen bằng gỗ, Ở giữa khay là một chén trà được làm bằng bạch ngọc.
Để đảm bảo nước trà không vì lung lay mà đổ ra ngoài, hắn bước đi vững vàng chậm rãi, thậm chí còn cẩn thận đến mức như đang đi trên băng mỏng.
Lục Tục ẩn nấp rất khá nên người đi đến vẫn chưa phát hiện ra là sau cây cổ thụ bên đường đi có người đang trốn ở đó.
Chờ hắn đi xa được một khoảng, Lục Tục từ sau thân cay chạy ra, không một tiếng động mà đâm sầm vào vai người nọ từ phía sau lưng.
Người mặc bạch y nọ không hề đề phòng cho nên bị đâm một cái thì lảo đảo, chén trà đang bưng trên tay lập tức rơi xuống đường đi được lát bằng đá xanh, phát ra một tiếng giòn vang trong trẻo. Nước trà đổ ra làm ướt một khoảng đá phiến.
Sau khi tiếng đồ vật rơi xuống kết thúc là một hồi im lặng…
Một lúc sau người mặc bạch y mới từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, khuân mặt đỏ lên vì giận dữ.
Mặc dù người đụng vào hắn là một thanh niên tuấn tú, ngũ quan như được vô số vàng ngọc khắc hoạ mà tạo nên, hoàn mỹ không tìm thấy khuyết điểm, khiến người ta say mê…
Cũng không thể giảm bớt nửa phần tức giận nào trong hắn.
-"Lục Tục, ngươi đi đường nhưng mà cất mắt ở nhà à?!"
Khoé miệng Lục Tục hiện lên một nụ cười trấn an, nói xin lỗi với hắn:
-"rừng hoa của Lăng Nguyên Phong quá đẹp, ta chỉ mải ngắm hoa xem cảnh mà quên nhìn đường,vô tình đụng phải Hạ sư huynh mong sư huynh thứ lỗi."
Nói xong hắn cong lưng nhặt chén trà bạch ngọc rơi trên mặt đất lên, ân cần trả lại cho Hạ Chí sư huynh.
Chén trà bạch ngọc rất rắn chắc, rơi xuống nền đá xanh cũng không có dấu hiệu nứt vỡ. Nhưng mà thật là đáng tiếc trà trong chén "Ngân Sơn Quân Diệp" được mệnh danh là một lượng vàng một chén đã đổ hết ra ngoài.
Người ta thường nói dơ tay không đánh người mặt cười với lại thái độ xin lỗi của Lục Tục rất là chân thành, không giống như cố ý.
Lời quở trách gay gắt đang ở trong họng đều bị đè ép lại, nhưng mà sắc mặt cũng không tốt lên chút nào.
Con đường lát đá xanh của Lăng Nguyên Phong vừa rộng lớn lại vừa bằng phẳng, để cho mấy người đi song song đều không chật chội chút nào. Hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy.
Trong lòng hắn không khỏi oán giận với nghi ngờ, Lục Tục thật sự là đi đường không cẩn thận hay là cố ý đâm vào hắn?
Nhưng mà nói là Lục Tục cố ý thì hắn lại không có bằng chứng.
Hạ Chí sắc mặt âm trầm mà nói:
-"trà này là đại sư huynh cố ý phân phó, đưa sang cho đạo quân, nhưng mà Lục sư đệ lại làm đổ trà...ta địa vị thấp không có tư cách trách móc sư đệ, nhưng ta trở về không biết nói thế nào với đại sư huynh."
Giọng nói của Lục Tục vốn trong trẻo lạnh lùng nhưng giờ đây lại đầy điềm tĩnh và ôn hoà.
Hắn cười khẽ:
-" đại sư huynh có tấm lòng rộng lượng, tâm như trăng sáng chắc chắn sẽ không vì một việc nhỏ thế này mà tính toán chi li."
Dăm ba câu nói đã khen đại sư huynh lên trời, hắn đã nói đến như thế rồi Hạ Chí còn có thể nói gì nữa?
Nếu lại liên quan đến đại sư huynh, không khỏi có chút chuyện bé xé ra to với lại, nếu như bị cắt câu lấy nghĩa thì trong mắt mọi người, đại sư huynh sẽ trở thành một người lòng dạ hẹp hòi chỉ vì đổ một chén trà mà trách cứ đồng môn.
Không đợi đối phương trả lời, Lục Tục lại nói tiếp:
-" thật là khéo, ta đúng lúc đang chuẩn bị đi thỉnh an sư tôn, chuyện đổ trà này lát nữa ta sẽ thỉnh tội với sư tôn."
Hạ Chí bị những lời này làm cho á khẩu không trả lời được.
Hắn không phải người mồm mép lanh lợi giỏi ăn nói, Lục sư đệ đã nói như thế rồi hắn không nghĩ ra phải nói gì nữa. Chỉ có thể chửi thầm trong lòng:
Tuyệt Trần đạo quân vô cùng sủng ái Lục Tục, đừng nói là làm đổ trà của đại sư huynh, cho dù đại sư huynh và Lục Tục có đánh nhau thì người chịu phạt tám chín phần mười sẽ là đại sư huynh.
Lục Tục chuẩn bị đi gặp đạo quân nếu hắn đem chuyện này nói cho đạo quân lại thêm mắm dặm muối, châm ngòi thổi gió thêm lên thì có khi đạo quân sẽ trách móc mình.
Nghĩ đến đây thì Hạ Chí cũng không dám tranh cãi với Lục Tục nữa. Chỉ có thể giận mà không dám nói gì, phi thường khó chịu mà bưng cái khay gỗ với chén trà không hậm hực mà trở về.
Bóng dáng của Hạ Chí từ từ biến mất ở cuối con đường.
Sau khi Hạ Chí đi thì sắc mặt Lục Tục lập tức thay đổi, ánh mắt nhu hoà lúc nãy, giờ đã trở nên lạnh lùng nhưng lại nhanh chóng trở lại bình thường.
Lục Tục quay đầu bước đi, khoảnh khắc tiếp theo đôi môi thanh tú lại cong lên tạo thành một độ cung tao nhã giống như đã được tính toán trước. Lại lần nữa treo lên nụ cười ấm áp và phong nhã.
Chân dài bước nhanh đi đến nơi ở của Tuyệt Trần đạo quân.
Trần Phong Điện nguy nga tráng lệ, lại được một rừng hoa vây quanh tạo nên khung cảnh đẹp không sao tả xiết…
Từ xa xa có thể nhìn thấy,dòng nước nhỏ chảy róc rách, đình đài lầu các như ẩn như hiện sau những cây tùng đỏ to lớn mang hương thơm đặc trưng, để lộ ra mái ngói lưu ly vàng rực rỡ cùng với mái cong khắc rồng vẽ phượng được sơn đỏ thẫm…
Trên mái hiên của chính điện treo mấy cái chuông gió bằng đồng, được chạm khắc tinh xảo đẹp mắt, khi gió thổi qua chúng phát ra âm thanh thanh thúy. Khiến cho tiên cung trang trọng mờ mịt có thêm một chút hơi thở của hồng trần.
Khi đến nơi cửa phòng hơi hé mở, người ở trong phòng giống như đã biết trước rằng Lục Tục sẽ đến, nên đã nhàn nhã mà chờ ở trong phòng.
Tuyệt Trần đạo quân ngồi trên án thư, ánh nắng giống như cũng bị hắn thu hút, ôn nhu mà an tĩnh miêu tả khuân mặt tinh xảo như trong tranh của hắn.
Đôi mắt phượng trong vắt có vài phần tiên khí lạnh lùng, diễm lệ nhưng khi nhìn về phía Lục Tục lại hiện ra mấy phần dịu dàng, thân hình của hắn gầy mà không yếu, từ trên xuống dưới giống như là được thượng đế tỉ mỉ làm từng chi tiết một mà tạo ra.
Tuyệt Trần đạo quân quay đầu lại thấy ái đồ bước vào khoé môi cong lên:
-"Tại sao bây giờ mới đến? trên đường gặp phải chuyện gì trì hoãn thời gian sao?"
Nụ cười của hắn thanh nhã, giọng điệu nhẹ nhàng không có thói quen cao cao tại thượng như những người ở địa vị cao khác, như cơn mưa mùa hạ khiến người ta bất tri bất giác muốn chìm đắm…
Khi nhìn thấy Lục Tục thì thanh lãnh cùng xa cách ngay lập tức tách ra, chỉ còn lại quân tử như ngọc,ôn nhuận đoan chính.
Lục Tục hành lễ với sư tôn rồi nói:
-" sư tôn, lúc nãy ở trên đường đệ tử vô ý đụng vào Hạ Chí sư huynh, làm đổ trà mà đại sư huynh phân phó đem sang cho sư tôn."
Thái độ của sư tôn bình dị gần gũi, nhưng Lục Tục không dám làm càn, hắn khom lưng chắp tay lễ nghi đầy đủ tôn sư trọng đạo:
-"mong sư tôn thứ lỗi."
Tuyệt Trần đạo quân ngẩn người một lát hình như chưa thể nhận ra Hạ Chí là ai.
Trong Càn Thiên Tông có rất nhiều tu sĩ, hắn là phong chủ của Lăng Nguyên Phong, trong phong cũng có rất nhiều đệ tử cũng không nhớ hết từng người được.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu thì mới nhớ ra 'Hạ Chí sư huynh' mà Lục Tục nhắc đến đó là một đệ tử khác của hắn, người hầu thân cận của đại đồ đệ, đại sư huynh của Lăng Nguyên Phong...Tần Thời.
-"chỉ là một chén trà mà thôi, làm đổ thì làm đổ thôi cũng không quan trọng lắm." Tuyệt Trần đạo quân mỉm cười không hiểu tại sao ái đồ lại vì một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này mà băn khoăn.
Mặc dù đại đồ đệ phái người dâng trà cho hắn là tuyệt thế danh phẩm, một lượng vàng một chén thì trong mắt hắn cũng không khác gì một ly nước bình thường.
Một giây sau hắn lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó, trong mắt hiện lên một ý cười nghiền ngẫm:
-"A Tục, hình như lần trước cũng từng xảy ra chuyện như thế này?"
Hắn nhớ không nhầm thì mấy hôm trước Lục Tục cũng ở trên đường đụng phải đồng môn làm đổ trà mà Tần Thời phụng kính hắn, hình như đó cũng là trà Ngân Sơn Quân Diệp.
Trong đôi mắt phượng chứa đầy ý cười, nghiêm túc đánh giá ái đồ một lát rồi nói:
-"A Tục là cố ý làm đổ trà sao?."
Giọng nói của sư tôn vang lên có ý trêu đùa mà nói:
-"hay là ngươi đang tranh sủng với sư huynh, không muốn vi sư nhận lễ vật của hắn."
Tuyệt Trần đạo quân khí chất xuất trần, mặc dù là đang trêu đùa người khác nhưng cũng không làm cho người ta có cảm giác không thoải mái.
Lục Tục hơi kinh ngạc một lát sau mới hoàn hồn, vội vàng phủ nhận:
-" sư tôn đừng trêu đùa ta, đệ tử thật sự là chỉ mải ngắm hoa xem cảnh của Lăng Nguyên Phong không chú ý phía trước nên mới vô ý đụng vào Hạ sư huynh."
Hắn rũ mắt lời nói không một kẽ hở, để lời nói dối che mất sự thật phía sau. Hắn cố ý làm đổ ly trà Ngân Sơn Quân Diệp kia, nhưng mà không phải là vì tranh sủng mà trong ly trà kia...có độc!
Độc này không phải là độc dược chí mạng, uống vào không có phản ứng ngay lập tức, nên căn bản là rất khó phát hiện. Độc này phải uống nhiều tích lũy từ năm này sang tháng nọ mới tạo thành kịch độc chí mạng.
Một khi độc phát thì sẽ làm tâm mạch của người trúng độc bị thương không thể chữa khỏi, tu vi trăm năm lập tức hủy hết.
Đây là biện pháp mà sư huynh Tần Thời của hắn nghĩ ra, hắn ái mộ sư tôn cầu mà không được nên nghĩ ra biện pháp âm hiểm và tàn nhẫn lại không để lại dấu vết gì này.
Tuyệt Trần đạo quân phong hoa tuyệt đại, long chương phượng tư là rồng phượng trong biển người. Tu sĩ ở Viêm Thiên đại lục không ai là không hâm mộ kính ngưỡng hắn. Đệ tử ở Lăng Nguyên Phong thì không cần phải nói ngưỡng mộ hắn như nhật nguyệt cung kính với hắn như thần minh.
Ở trong vô số ngưỡng mộ cũng có nhiều người ái mộ hắn là chấp niệm cầu mà không được.
Vô số chấp niệm tích lũy lại hoá thành ác niệm, người muốn đêm Tuyệt Trần đạo quân kéo xuống khỏi đám mây nhiều như sao trên trời.
Lục Tục biết được sâu trong thâm tâm của sư huynh yêu sư tôn và thủ đoạn hèn hạ của hắn nhưng lại không thể nói rõ cho sư tôn biết.
Sư tôn lòng mang thiên hạ, từ lời nói đến việc làm đều không tìm thấy khuyết điểm nhưng mà lại phạm vào một sai lầm trí mạng đó là quá mức tin tưởng người bên cạnh mình, lại vô cùng bao che đệ tử.
Nếu không Tuyệt Trần đạo quân đạo hạnh thâm sâu, sau này cũng không đến nỗi rơi vào hoàn cảnh tu vi tan hết rơi vào lồng giam.
Huống chi Tần Thời ra vẻ đạo mạo, ở trong mắt người khác là được truyền thừa từ Tuyệt Trần đạo quân, nhân phẩm cũng giống như đạo quân thanh cao liêm khiết là chính nhân quân tử.
Nếu bây giờ Lục Tục nói ra chân tướng sự việc thì cũng không có ai tin, bởi vì độc này không thể nghiệm chứng ra được.
Hắn không thể để Tần Thời biết được mình đã nhìn thấu âm mưu quỷ kế của hắn.
Tuyệt Trần đạo quân nhìn ái đồ phủ nhận Một cách dứt khoát như vậy thì cũng không nói gì thêm. Rũ mắt nhìn về phía đôi tay của Lục Tục, nhẹ giọng nói:
-"Thái Huyền chân kinh tu luyện thế nào rồi? đưa ta của ngươi ra đây cho ta xem."
-"đệ tử thiên tư ngu dốt, nửa tháng nay tu vi không có tiến bộ thêm chút nào."
Lục Tục đưa tay phải ra cho sư tôn kiểm tra bất đắc dĩ nói:
-" mỗi ngày đệ tử đều luyện kiếm bốn canh giờ, nhưng cũng không có tiến bộ thêm chút nào."
-"ngươi tưởng công pháp thiên giai là bài thơ đọc vài lần là thuộc?" Tuyệt Trần cười khẽ nói:
-'' tu vi là phải tích lũy từ năm này sang tháng nọ, cho dù là công pháp cấp thấp thì cũng phải tu luyện mấy năm mới có thành quả, huống chi đây là công pháp thiên giai."
-" ngươi mới nhập đạo không lâu, ngươi cứ tu luyện pháp quyết vi dạy cho ngươi đi, cứ tuần tự mà làm không cần nóng vội."
Hắn cầm tay của Lục Tục vuốt ve mấy vết chai mỏng trong lòng bàn tay của đối phương:
-" đồ nhi luyện kiếm rất vất vả, đừng khắc nghiệt với bản thân quá, ngẫu nhiên luyện mấy chiêu là được."
-" chờ sau khi tu vi của ngươi đạt nguyên anh kỳ vi sư sẽ truyền cho ngươi pháp chú thiên giai và vô số pháp bảo, cho dù không tu kiếm đạo thì vẫn có thể tung hoành Viêm Thiên đại lục."
Những ngón tay thon dài vuốt ve bàn tay của Lục Tục, đầu ngón tay nhìn như là sẽ rất lạnh lẽo nhưng mà lại có độ ấm không tưởng. Trong lòng Lục Tục cảm thấy quái dị nhưng mà lại không thể nói rõ.
Động tác vuốt ve của tuyệt Trần đạo quân ái muội mà lưu luyến nhưng vẻ mặt lại không có dị thường gì thần thái đoan chính, giống như chỉ là trưởng bối quan tâm vãn bối bình thường.
Nói đơn giản thì năm nay Lục Tục vừa mới cập quan tròn hai mươi tuổi, còn tuổi Tuyệt Trần đạo quân thì có khi lớn hơn hắn gấp ba lần hoặc hơn. Nhưng mà đối với người tu chân có tuổi thọ lâu dài mà nói thì tuổi đối với họ cũng không có ý nghĩa gì mấy.
Nhưng mà sư tôn giống như đã bỏ qua ngoại hình của hắn đối đối xử với hắn như một đứa trẻ còn để tóc chỏm vậy, ngay cả kiếm chiêu cũng cầm tay chỉ dạy từng chút một.
Không biết đại sư huynh lúc còn nhỏ có như thế nào, hắn là nhị đồ đệ mà giống như nuôi để dưỡng lão cho Tuyệt Trần đạo quân vậy, từ lúc vào sư môn đã được cưng chiều vô biên rồi.
Mẹ hiền chiều hư con, cha hiền cũng thế. Thái độ hiền từ, nhẹ nhàng và ôn hoà này của sư tôn lại còn nuôi thả, thì chỉ có thể chiều ra một tổ tông không học vấn không nghề nghiệp lại còn ngang ngược, bướng bỉnh không nghe lời ai.
Nếu hắn mà không có tâm tính ổn định thì nhất định sẽ bị nuôi thành phế vật!
____________________________________
Đây là lần đầu tui edit truyện cổ đại có gì sai sót mn góp ý nhé.