Kiếm chiêu của Tần Thời truy quang tuyệt ảnh, nhanh đến mức khiến người ta không thấy rõ mũi kiếm ở đâu.
Nhưng Lục Tục và hắn cùng luyện một bộ kiếm pháp, cùng căn nguyên nên biết rõ đường kiếm của hắn, biết được kiếm tiếp theo hắn sẽ đâm đến đâu.
Mặc dù chiêu thức của Lục Tục không nhanh bằng Tần Thời, lực lượng cũng không mạnh bằng đối thủ, nhưng vẫn cảm nhận rõ ràng được kiếm phong của hắn.
Tu vi của Lục Tục thấp kém, không thể không điệu thấp, lấy gương mặt tươi cười để mà giảm cảnh giác của đối phương. Ngăn trở đối phương khinh thường, châm chọc, mỉa mai. Lá mặt lá trái với đối phương, âm thầm đối phó.
Nhưng mà đó không có nghĩa là hắn cam tâm tình nguyện để đối phương cười nhạo, châm chọc cùng với mỉa mai trêu chọc.
Nếu có cơ hội cho con gà yếu ớt như hắn lấy vốn nhỏ đánh cược to chuyển bại thành thắng, thì hắn cũng muốn thắng!
Tần Thời từ trên cao nhìn xuống, kiêu ngạo, bễ nghễ, căn bản không để hắn vào mắt.
Loại coi khinh, khinh thường không coi ai ra gì này là một cơ hội tốt để đánh bất ngờ mà thắng. Lục Tục đã sớm đoán được kiếm chiêu của Tần Thời, cũng đã tránh đi những chỗ quan trọng cố ý làm cho kiếm của Tần Thời đâm vào bụng mình.
Lục Tục đem kiếm của đối thủ vây ở trong cơ thể mình nên Tần Thời không thể ra chiêu tiếp theo ngay lập tức. Hắn có thể tận dụng cơ hội này chuyển bại thành thắng! Xoay chuyển chiến cuộc chỉ trong giây lát.
Bất cứ đối thủ nào coi khinh hắn, đều trở thành cơ hội cho hắn khắc chế địch nhân.
Những thứ này đều không phải là kiếm pháp mà sư tôn đã truyền thụ cho hắn, hắn là phàm nhân thiên phú bình thường ở nhân gian lăn lê bò lết, chịu bao nhiêu là đau đớn, chảy không biết bao nhiêu là máu và nước mắt. Đứng trước con đường sinh tử vô số lần mà giác ngộ ra được, là trực giác và bản năng được rèn luyện ra từ những ngày khổ cực.
Là sự nhỏ bé, hèn mọn khắc sâu vào xương tủy, rồi lại có ý muốn chiến thắng, ý muốn được sống mãnh liệt. Dựa vào một tia tàn nhẫn trời sinh cùng với ý chí không muốn nhận thua mà một tu sĩ nhỏ nhoi như Lục Tục đã đem lợi kiếm của chính đặt lên cổ một vị nguyên anh tôn giả.
Ở trong lòng hắn vẫn luôn có một cổ ngạo khí vô pháp bẻ gãy, làm Lục Tục đối với chính mình hay đối với địch nhân đều có thể ra tay tàn nhẫn.
Hắn thắng rồi!.
Gió núi thổi phất qua rừng thông, làm cỏ cây nhẹ nhàng lay động. Phảng phất như thời gian đã dừng lại tại giờ phút này.
Trời cao mây thưa hết sức yên tĩnh, chỉ còn tiếng lá thông xào xạc lay động trong gió.
Giống như toàn bộ thế giới đều chìm vào im lặng... Cũng không hẳn là thế còn có tiếng tim đập mạnh cùng với tiếng máu tươi nhỏ giọt lên phiến đá.
Lục Tục thần sắc đạm nhiên mà nhìn Tần Thời một lúc lâu sau mới thu kiếm lại, khoé môi lại treo lên nụ cười ưu nhã mà lại lạnh lẽo.
-"Đa tạ sư huynh chỉ điểm."
Tần Thời mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng sau đó lại không nói gì.
Tần Thời cũng nên thu kiếm lại nhưng kiếm của hắn còn cắm ở trong bụng của đối thủ.
Lục Tục giống như không cảm thấy đau đớn, vẫn ung dung mà mỉm cười rút thanh kiếm đang cắm trong cơ thể mình ra.
Động tác lưu loát không một chút do dự, mũi kiếm màu bạc nhuốm đầy máu tươi. Lại đột nhiên bị ném xuống đất, thân kiếm bị dính đầy bụi đất. Làm người ta có cảm giác như đang bôi nhọ thanh danh và sự cao quý của thần kiếm.
-" Ta phải đi về chữa thương nên không làm phiền sư huynh nữa."
Giọng nói của Lục Tục mềm nhẹ, thái độ hoà thuận. Nhẹ nhàng nói đi về chữa thương giống như đây chỉ là vết thương nhẹ không đáng kể.
Bạch y nhiễm máu gần như biến thành hồng y, nhìn vào là biết bị thương rất nghiêm trọng.
Nếu không phải Lục Tục đã tính toán tỉ mỉ mà tránh đi những bộ vị quan trọng, thì vết thương vì đâm thủng thân thể hắn cũng không giả vờ không có việc gì, mà như đi tản bộ nhàn nhã rời khỏi đây.
-"Từ từ......"
Tần Thời vừa mới mở miệng ngăn cản, còn chưa nói hết câu thì chân của Lục Tục như đang đạp 'Phong Hoả Luân'* mà đi mất. Lời muốn nói bị gió núi lạnh thổi đi mất.
Hai người nhập tâm chiến đấu quá nên ai cũng không phát hiện ra ở bên cạnh Hạ Chí đang quan chiến xuất hiện thêm một người. Không biết khi nào nhiều ra một bóng người cao gầy như trúc.
Hạ Chí cúi đầu rũ mi, quy củ mà đứng một bên. Tuy là đệ tử của danh môn đại phái, đứng thẳng lưng như thước nhưng vẫn khó có thể che giấu sự sợ hãi ở trong lòng.
Người bên cạnh của hắn gầy mà không yếu, hiên ngang như tùng ngoài Tuyệt Trần đạo quân ra thì còn có ai! Đem Hạ Chí so sánh với đạo quân, Hạ Chí càng thể hiện ra bộ dáng rụt đầu rụt đuôi cúi đầu nghe theo. Nhìn qua so với một thân vết thương chồng chất, bạch y đầy máu còn thê thảm hơn vạn phần.
Trong lòng Lục Tục hoảng hốt:
- không xong rồi!
Sư tôn là người đạo đức tốt, tài đức vẹn toàn, phong nhã rộng lượng tất nhiên không muốn nhìn thấy đệ tử của mình âm thầm tư đấu, tranh chấp.
Tần Thời đâm Lục Tục một kiếm, Lục Tục cũng cắt ra một vết máu trên cổ đối phương, hiện trường thê thảm như thế lấy cớ "chỉ đạo kiếm pháp" là không nói dối cho qua chuyện được.
Dựa theo môn quy, bọn họ lén tư đấu còn làm đồng môn bị thương thì có bị phạt đi Giới Luật Đường không?
Hắn tới Càn Thiên Tông hơn hai năm vẫn luôn tự giác cẩn thận chưa làm sai chuyện gì bao giờ mà bây giờ không những làm sai mà còn phạm vào đại sai! Còn bị bắt được ngay tại hiện trường.
Hắn không có kinh nghiệm bị phạt nên không biết sẽ có những hình phạt gì đang chờ hắn. Nhìn bộ dạng Hạ Chí lo lắng, đề phòng, sợ hãi, rụt rè kia thì hình phạt của bọn họ đại khái là... Vô cùng đáng sợ?
Bây giờ trong lòng Tần Thời càng sợ hãi hơn, cực kì sợ hãi!
Sư tôn lúc này vẫn đang cười vẻ mặt ôn hoà, nhưng hắn có thể phát hiện ra bây giờ sư tôn đang rất tức giận. Hắn phụng dưỡng sư tôn đã nhiều năm, nhưng ít khi nhìn thấy sư tôn tức giận đến loại trình độ này.
Quanh thân sư tôn toả ra uy áp sắc bén, hàn khí toả ra khắp nơi chui vào xương cốt tẩm vào lục phủ ngũ tạng, làm hắn không thể động đậy được.
Những đồng môn khác đều lén nói ngắn nói dài, oán hận Tuyệt Trần đạo quân thiên vị nhị đồ đệ. Đối với những tin vỉa hè thêm mắm dặm muối ngoài kia Tần Thời khịt mũi coi thường.
- đây là thiên vị trong mắt mấy người?
Trí tưởng tượng của các ngươi quá thấp rồi. Chỉ có hắn là đại đồ đệ của Tuyệt Trần đạo quân mới biết được sự thật là đạo quân thiên vị đồ đệ thứ hai này đến mức nào.
Sư tôn không phải thu một đồ đệ hay là vật trang trí xinh đẹp, mà là giống như quân vương ngu ngốc bị sắc đẹp mê hoặc đến mất cả lý trí như trong thoại bản hay bán dưới chân núi vậy.
Bất kể là công pháp hay kiếm thuật, từng chiêu thừng thức tự mình cầm tay chỉ dạy. Đan dược, pháp khí cứ như nước mà chảy vào trong túi của Lục Tục không hề tiếc rẻ bất cứ thứ gì.
Mà thứ khiến Tần Thời bất bình nhất đó chính là thái độ của sư tôn đối với Lục Tục, ôn tồn, nhẹ giọng chưa bao giờ nói nặng lời với Lục Tục dù chỉ nửa câu. Sư tôn cũng đối xử với Tần Thời rất tốt, nhiều năm qua ôn tồn, dốc túi tương thụ không giữ lại một chút gì, cũng chưa từng trách móc hắn nặng nề. Đã là vị sư phụ tốt với đệ tử nhất trong tông môn rồi.
Nhưng mà so với hắn thì Lục Tục giống như là tổ tông mà sư tôn thỉnh về vậy!
Ví dụ như bây giờ, trong mắt sư tôn hiện lên hàn quang và lửa giận, giống như ngay giây sau có thể băm hắn thành từng mảnh rồi đốt thành tro.
Suy nghĩ hiện lên trong đầu nhanh như gió chỉ trong vài giây mà Tần Thời đã suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Thấy hai người đã chú ý đến mình Tuyệt Trần đạo quân cười nhẹ nói:
-" Đánh xong rồi."
Lục Tục như bị nghẹn ở cổ họng không nói được lời nào.
Đánh xong rồi.
Có bị phạt hay không?
Giới Luật Đường ở đâu?
Nhưng không có trách phạt như trong dự đoán, cũng không có những lời trách mắng, kể cả hỏi lý do tại sao lại đánh nhau cũng không có. Sư tôn không hề có ý muốn trách phạt huynh đệ bọn họ.
Trong giọng nói ôn tồn, thanh nhã chỉ có chân tình thực cảm quan tâm:
-" A Tục, đi theo ta về Trần Phong Điện chữa thương."
Trong lòng Lục Tục hơi rung động, lúc này mới nhớ đến mình vẫn còn bị thương, ngón tay trắng nuột thon dài của Tuyệt Trần đạo quân bỗng nhiên đến gần muốn xem vết thương của hắn.
Lục Tục lùi một bước về phía sau, cung kính chắp tay nói:
-" đệ tử đang muốn về phòng chữa thương, những việc nhỏ như thế này không cần làm phiền sư tôn."
Sư tôn như ánh trăng trên cao, không nhiễm bụi trần. Không nên chạm vào bụi đất cùng với vết máu trên người mình.
Tuy rằng bị đối phương coi là đứa bé còn để tóc chỏm, nhưng hắn đã qua cái tuổi mà ở ngoài đường bị người khác đánh giá về nhà nước mắt dàn dụa khóc lóc kể lể với bố mẹ.
Hắn đã cập quan đã hai mươi tuổi rồi, cho dù ở bên ngoài bị ấm ức như thế nào thì khi về đến nhà, trước vào sẽ chỉnh lại vạt áo, sẽ điều chỉnh tốt biểu cảm khuôn mặt mình, cố gắng lên tinh thần cười nói với người nhà rằng hôm nay rất ổn.
Bây giờ bộ dáng của hắn đều là bùn đất, không nên bị sư tôn nhìn thấy, tránh làm bẩn mắt của trích tiên. Cho dù vết thương đã tránh đi những chỗ quan trọng, thì cũng không phải vết thương nhỏ. Chảy máu từ nãy đến giờ, bây giờ đã cảm thấy lạnh băng và cứng đờ.
Nếu còn ở lại đây nữa, hắn sẽ không có sức mà giả vờ thong dong nữa mất.
Lục Tục khom người chắp tay cáo lui, bước chân vội vàng đi về nhà ở của chính mình.
Máu vẫn còn chảy ra, nhỏ giọt theo từng bước chân của Lục Tục. Lại nhanh chóng thấm vào đất không để lại một chút giấu vết nào.
Sau khi bóng người mảnh khảnh rời đi, Tuyệt Trần đạo quân mới nhìn về phía đại đồ đệ.
Lúc này Tần Thời đã cúi đầu thật thấp, không dám nhìn Tuyệt Trần đạo quân:
-" Đệ tử đã biết sai rồi, nguyện chịu phạt."
Trong lòng hắn biết rõ, sư tôn sẽ không quở trách hắn ngay trước mặt 'người ngoài' như Hạ Chí. Sư tôn sẽ không làm hắn mất mặt, xấu hổ đến mức không ngóc đầu lên nổi.
Tuyệt Trần đạo quân hơi hơi gật đầu:
-" Lúc nãy ngươi xuất kiếm cũng không có ý đả thương người."
Là Lục Tục tự nguyện chịu một kiếm này để có cơ hội chuyển bại thành thắng.
-" Lần này ta bỏ qua..."
Rõ ràng khoé môi của Tuyệt Trần đạo quân đang cười, nhưng giọng nói lại lạnh như muốn đóng băng người khác.
-" Nhưng mà, không được có lần sau."
Miệng vết thương trên cổ Tần Thời sắp lành rồi mà tự nhiên thấy đau đau, cơn đau lan đến toàn thân giống như có một thanh đao cắm vào xương hắn.
Tần Thời nghĩ thầm nếu mà có lần sau thì người đặt kiếm lê cổ mình sẽ không phải là sư đệ nữa, mà là sư tôn!
_____________________________________
Tiểu kịch trường:
1
Lục Tục: sư tôn vừa đẹp lại vừa thiện tâm, chắc chắn không muốn nhìn thấy mình bất hoà với sư huynh.
Người khác: không, hắn chỉ đối xử tốt với một mình ngươi thôi.
2
Lục Tục: đánh nhau với sư huynh, phạm vào môn quy còn bị bắt được tại trận, nhất định sẽ bị phạt rất thảm.
Sư tôn: đối với ta thì môn quy chỉ để trưng thôi, ngươi đánh người khác ta sẽ chống lưng cho ngươi, còn ai mà đánh ngươi thì tới công chuyện với ta!