Lăng Nguyên Phong thế núi liên miên, địa bàn rộng lớn. Có không biết là bao nhiêu là chỗ thử kiếm đài.

Tần Thời tính toán, muốn mượn danh nghĩa chỉ dạy kiếm pháp mà giáo huấn hắn một trận. Thì tất nhiên là không muốn cho người khác thấy.

Tần Thời đi trước, Hạ Chí đi sau giống như áp giải phạm nhân mà đưa hắn đến luyện võ trường ở giữa sườn núi.

Nơi này cây cối xanh tươi, um tùm ngoài tiếng dòng suối nhỏ chảy róc rách thì không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác. Chỗ này ở sâu trong rừng, sâu thẳm mà im lặng có rất ít người tới đây. Đúng là một nơi hoàn hảo để giải quyết ân oán cá nhân.

Tần Thời rút bội kiếm của mình ra, khi kiếm ra khỏi vỏ thanh phong lưu chuyển xung quanh hắn trong vòng ba thước. Khí lạnh toả ra bốn phía, ở dưới ánh mặt trời rực rỡ cũng khó có thể chiếu ấm khí lạnh của nó.

Kiếm này tên Phi Tướng, là một thanh thượng cổ thần binh có uy lực phi phàm. Tự sinh ra linh khí, có thể chém sao trăng, trảm núi bổ sông, nhất kiếm dẹp loạn tứ hải bát hoang.

Dùng để đối phó loại tiểu tu sĩ còn chưa kết đan như Lục Tục thì đúng là dùng dao mổ trâu để giết gà, có hơi bôi nhọ thanh danh của thần kiếm.

Đồ con gà yếu ớt như Lục Tục, gặp được bảo kiếm có phẩm giai  hơi cao một chút thì linh lực để rút kiếm ra khỏi vỏ cũng không đủ.

Mặc dù Tuyệt Trần đạo quân có thể tìm thượng cổ thần khí cho hắn hoặc là cũng có thể thỉnh một vị luyện khí sư cấp bậc tông sư chế tạo cho hắn một thanh tuyệt thế thần binh. Nhưng bây giờ trong tay Lục Tục là một thanh kiếm hết sức bình thường.

Nhưng thật ra có vài chỗ không giống bình thường.

Lưỡi kiếm sáng như gương, được rèn bằng tinh thiết khi rút ra còn loé lên ánh sáng lạnh. Chuôi kiếm và vỏ kiếm đính đá quý, châu báu có giá trị liên thành, cực kỳ giống chủ nhân của nó là một cái bình hoa chỉ đẹp mà không sài được.

Thanh kiếm vô dụng chỉ để trang trí, Tần Thời lại cười nhạo hắn một lần nữa:

-"Cảnh giới của chúng ta cách xa như mây với bùn, nếu ta dùng linh lực thì không khỏi mang tiếng là bắt nạt kẻ yếu. Hôm nay ta chỉ bảo kiếm chiêu cho ngươi chỉ xuất chiêu chứ không dùng linh lực."

-"Còn ngươi..."giọng nói của Tần Thời chứa đầy khinh thường, trào phúng và ác ý:

-"...Thế nào cũng được." 

Một chút tu vi thấp kém của Lục Tục thì cho dù dùng tới linh lực thì hắn cũng rất khinh thường.

Lục Tục khoé môi vẫn cười, lúc sau mới nói ra một câu:

-" Vậy làm phiền sư huynh chỉ bảo."

Đối thủ nói những lời ác ý với mình, nhưng mà hắn lại không thể cãi lại một câu nào bởi vì lời đối phương nói đều rất đúng.

Mặc dù từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn thì Tần Thời đã hận đến mức muốn lột da rút gân, nghiền xương hắn thành tro ngay tại chỗ. Nhưng mà lại bị danh phận sư huynh đệ này cản trở, chỉ có thể đánh hắn một trận để xả giận chứ không dám giết hắn.

Lục Tục siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt của hai người chạm vào nhau như loé lên tia lửa. Hắn đâm kiếm về phía Tần Thời.

Tần Thời một tay cầm kiếm một tay đặt ở sau lưng. Dáng người cao thẳng đón gió mà đứng.

Hắn vẫn ngẩng cao đầu như cũ, đôi mắt lạnh lùng, nhìn đối thủ bằng nửa con mắt như rất là khinh thường.

Tần Thời vốn không để vị sư đệ căn cốt bình thường, còn không bằng đệ tử nội môn này vào mắt.

Tuy rằng hắn tính toán giáo huấn Lục Tục một trận nhưng vẫn giữ thân phận chờ Lục Tục ra chiêu trước.

Kiếm chiêu thứ nhất của Lục Tục thế công hung mãnh, mũi kiếm chỉ thẳng vào yết hầu của đối thủ.

Khí thế xuất kiếm như sét đánh, cắt qua hư không. Kiếm phong uấn lượn theo lưỡi kiếm toả ra khí lạnh một tiếng kiếm minh vang lên, không có một tia chần chừ nào, được ăn cả ngã về không, bất chấp tất cả.

Khi chỉ còn cách đối thủ ba tấc thì dừng lại, không thể tiến thêm nửa bước nào nữa.

Tần Thời vẫn cười lạnh như cũ, dơ tay lên chặn một kiếm này của Lục Tục dễ như trở bày tay. 

Giây tiếp theo, Tần Thời vung kiếm nhẹ nhàng mà đẩy lùi Lục Tục. Một chiêu kiếm này của Tần Thời nhìn như rất nhẹ nhàng nhưng mà ẩn chứa lực lượng của lôi đình vạn quân, bốn lạng đẩy ngàn cân mà đẩy mũi kiếm của Lục Tục ra ngoài.

Trường kiếm trong tay suýt chút nữa là bị đánh bay ra ngoài, khoé môi bị ép ra một vết máu. Lùi lại liên tục mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững.

Mặc dù Tần Thời không dùng linh lực nhưng vẫn có thể dễ dàng đạp hắn ở dưới chân!

Mắt Lục Tục tối sầm lại, lại một lần nữa dơ kiếm lên đâm về phía Tần Thời.

Thân hình hắn nhẹ nhàng phiêu dật, nhưng góc độ kiếm đâm tới rất xảo quyệt, như thanh phong lưu vân, bí ẩn mà linh động. Một cơn gió thổi qua cuốn theo mấy cánh hoa, khiến người ta rung động, kinh diễm vì độ mạo hiểm của người xuất kiếm.

Du long vượt lửa, sao băng rơi xuống. 

Nhưng mà đáng tiếc ở trước mặt đối thủ có thực lực cao cường thì chiêu này đối với Tần Thời không hề hấn gì.

Chiêu thức mạnh nhất của Lục Tục bị đối thủ khinh thường, hơn nữa còn không tốn sức mà dễ dàng phá giải. 

-"Đây là kiếm chiêu mà sư tôn đã truyền thụ cho ngươi."

Tần Thời vẫn đặt tay ở sau lưng, dù đang hoá giải kiếm chiêu thì cũng không quên cười nhạo, trào phúng Lục Tục.

-: Chỉ biết vẻ bề ngoài mà không hiểu được cốt lõi bên trong."

-"Ngươi luyện hai năm trời, đây là thành quả luyện tập của ngươi? Nếu lấy thóc rải ra đất cho gà mổ thì con gà cũng luyện tốt hơn ngươi."

Lúc này Tần Thời chém ra một kiếm, Lục Tục dơ kiếm đón đỡ. Hai thanh kiếm toả ra khí lạnh của hai người oan gia ngõ hẹp chạm nhau giữa không trung, tiếp theo là "ầm" một tiếng nổ vang trời diễn ra. 

Sau đó hai người tách ra lại vung kiếm lên chém về phía đối phương, hai thân kiếm chạm nhau giữa không trung toé ra tia lửa, ai cũng không muốn nhường ai. 

Tần Thời cười lạnh, chế nhạo Lục Tục:

-" Cánh tay ngươi gầy yếu như thế làm sao mà rút kiếm cầm đao được, không bằng bây giờ bái nhập môn hạ của Phượng Minh Phong, sang đó học đánh đàn, nhảy múa cùng với nhóm nữ tu. Có thể còn có tác dụng.

Tần Thời dùng sức đẩy thanh kiếm của hắn, hai thanh kiếm nhìn như đang giằng co không phân cao thấp lập tức nghiêng về phía Lục Tục.

Lục Tục cắn chặt môi dùng hết sức muốn chống lại Tần Thời, hắn cắn môi đến nỗi chảy cả máu nhưng vẫn khó chống lại được lực lượng của Tần Thời. Nhìn mũi kiếm loé lên hàn quang tới gần mình từng chút từng chút một.

Mặc dù hắn cầm kiếm bằng cả hai tay, đôi tay nắm chặt chuôi kiếm, nhưng vẫn không thể đem kiếm đẩy về phía đối thủ. Chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm quang của chính mình từ từ bị đẩy lùi về phía sau. Cuối cùng kiếm đâm vào bả vai của Lục Tục, áo trắng lập tức nhiễm màu đỏ tươi.

Sức lực không bằng đối thủ Lục Tục bất đắc dĩ lại một lần nữa bị đánh bay ra ngoài.

Gió núi nhẹ nhàng thổi tới cuốn theo vài cánh hoa rơi, mang đến tiên sơn hùng vĩ, bao la của Lăng Nguyên Phong cảnh đẹp vô ngần. Nhưng lại không thổi đi được sự ghen ghét, đố kỵ, cười nhạo, khinh thường ở trong không khí cùng với mùi máu tươi gay mũi.

Khoé môi của Lục Tục lúc nào cũng mang theo ý cười, cho dù xung quanh mình đều là ghen ghét, khinh thường không hề che dấu. Oán hận và châm chọc giống như sắp hoá thành thực thể mà cắn nuốt hắn.

Lục Tục biết rõ những thứ bây giờ hắn có được đều là những thứ hắn không nên có.

Tư chất của hắn vô cùng bình thường nhưng lại có được một vị sư tôn vạn người hâm mộ, cùng với vô số pháp bảo, đan dược.

Sư tôn có thể cho hắn rất nhiều linh đan diệu dược, để cho một người đến kết đan cũng khó như hắn trở thành đại năng nguyên anh, đủ để tung hoành cửu thiên.

Lục Tục không thể thay đổi suy nghĩ của người khác, chỉ có thể động viên bản thân cố lên, đối mặt với phong ba bão táp kiên cường mà vươn lên. 

Nhưng như thế không có nghĩa là hắn sẽ không có tính tình*. Hắn có hơn nữa lúc bị chọc giận thì tính tình sẽ rất lớn. 

Nụ cười ở khoé môi là đã trải qua tính toán để phù hợp với nhân thiết "đồ trang trí xinh đẹp". Tu vi của hắn thấp kém nên chỉ có thể dựa vào khuân mặt rất có tính lừa gạt này mà giấu diếm những dã tâm, tính toán kia. Bày mưu tính kế phá hỏng kế hoạch của những người có ý xấu với sư tôn.

Thật ra Lục Tục không thích cười, từng có người trêu đùa hắn rằng hắn không có tim phổi, còn nếu có thì trái tim của hắn chắc là cứng như cục đá vậy. 

Cơn đau càng khiến hắn tỉnh táo hơn, mùi máu tươi kích thích đến đại não.

Tần Thời rất là khinh thường hắn, không để hắn vào mắt. Cho nên bây giờ đối phương không dùng linh lực thì hắn vẫn còn có phần thắng!.

Lục Tục hít sâu một hơi, nụ cười trên mặt biến mất ở trên khuân mặt thanh nhã, tuấn tú.

Ở dưới bóng cây cổ thụ cao lớn, ánh mặt trời không chiếu vào được khiến cho cả người hắn có cảm giác lạnh như băng. Giống như dòng suối đầu mùa xuân, nhìn như đã tan hết băng nhưng vẫn còn rất lạnh lẽo, lạnh đến mức xuyên thấu da thịt, lạnh vào đến tận xương.

Lục Tục nắm chặt chuôi kiếm lại đâm kiếm về phía đối thủ một lần nữa.

Kiếm chiêu sắc bén, thế công mau lẹ. Lại bởi vì người cầm kiếm bị thương mà hỗn loạn càng ngày càng rời rạc không có kết cấu gì, hắn tu vi thấp lúc này đã gần hao hết linh khí sức mạnh và tốc độ càng ngày càng yếu đi. 

Lúc này đã không giống kiếm pháp mà Tuyệt Trần đạo quân đã truyền thụ cho hắn.

Khinh thường trong mắt Tần Thời lại tăng thêm:

-"Bộ Sâm La kiếm pháp này lúc trước ngươi được sư tôn tự mình cầm tay chỉ dạy, vậy mà ngươi lại luyện nó thành thế này, không những phụ kỳ vọng của sư tôn mà còn làm sư tôn mất mặt!"

Tần Thời càng tức giận hơn:

-"Hôm nay, ta phải dạy dỗ ngươi cho tốt, cho ngươi biết Sâm La 36 chiêu là như thế nào!"

Đồng tử trong mắt hắn co lại, chỉ trong nháy mắt đã đâm ra mười một kiếm. Kiếm phong vô hình, hàn quang như ẩn như hiện. Sâm La vạn trượng!

Lúc này Lục Tục nên đổi thế tấn công thành phòng thủ, lấy kiếm đón đỡ. Nhưng hắn lại làm lơ thế công của đối thủ, dùng toàn lực để tấn công đối thủ không hề chùn bước. Hoàn toàn không có ý phòng thủ. 

Kiếm khí của đối thủ lạnh lẽo mà lại cuồn cuộn như thiên lôi, đâm về phía Lục Tục, kiếm khí xoẹt qua người hắn, cắt vào da thịt máu tươi từ miệng vết thương chảy ra. Làm cho bạch y của Lục Tục thấm ra máu giống như những bông hoa hồng đỏ tươi kiều diễm.

Lục Tục chỉ tấn công mà không phòng thủ vượt qua dự kiến của Tần Thời.

Nhưng mà đáng tiếc mũi kiếm dính máu lại lạnh lẽo sẽ không đồng tình hoặc thương hại đối thủ, Tuy Tần Thời rất chán ghét vị sư đệ này nhưng vẫn biết chừng mực, ra tay biết phân biệt nặng nhẹ. Trên người Lục Tục xuất hiện rất nhiều vết thương nhưng đều là vết thương ngoài da, đao kiếm không có mắt, hắn là sư huynh chỉ dạy kiếm pháp cho sư đệ không tránh khỏi có mấy vết thương, đây đều là vết thương ngoài da bôi thuốc mất ngày là khỏi không thương đến căn cốt.

Tần Thời lại cười lạnh, tiếp theo lại đâm ra những chiêu kiếm tiếp theo.

Thanh kiếm sắc bén toả ra khí lạnh thế công hung mãnh, nhanh đến mức làm người khác không thể thấy rõ. Chỉ thấy được một hư ảnh màu bạc như ánh trăng, ngân quang loé qua trước mắt như một sợi sương trắng.

Lục Tục vung kiếm chém xuống, đón đỡ thế công của Tần Thời, mượn lực từ trên chém xuống để đè lại kiếm Phi Tướng không cho tiến thêm.

Nhưng vẫn không thể chặn lại thế công hung mãnh lại mau lẹ của thần kiếm.

Kiếm này là nhắm vào bụng của hắn! Một là hắn lùi về phía sau, hai là nghiêng người né tránh. Với thân pháp của hắn thì miễn cưỡng có thể tránh được một kiếm này.

Nhưng mà hắn lại không né tránh, lại càng không lùi về sau! Ngược lại hắn tiến lên thêm một bước nữa nhận lấy mũi kiếm đang cắt qua hư không mà đến. 

Thần kiếm nháy mắt đâm vào da thịt của Lục Tục, máu tươi ấm nóng lập tức chảy ra nhiễm đỏ thân kiếm và dọc theo thân kiếm mà chảy xuống. Ở mũi kiếm thì máu ngưng tụ lại thành giọt từng giọt từng giọt một mà rơi xuống đất, tích tụ lại thành một vũng máu nhìn mà thấy ghê người. 

Kiếm Phi Tướng đâm vào bụng của Lục Tục, ở sau lưng hắn lộ ra mũi kiếm bị máu nhuộm đỏ. Kiếm đâm xuyên qua người hắn!

Mặc dù Tần Thời không sử dụng linh lực nhưng đây đã  không phải là vết thương ngoài da bình thường nữa.

Đồng tử trong mắt Tần Thời co rụt lại.

Hắn không đoán được là đối thủ của mình lại liều lĩnh như vậy, biết rõ một kiếm này hung mãnh uy thế nhưng cứ vẫn không lùi không tránh. 

Mà đao quang kiếm ảnh và màu máu đỏ tươi trong mắt Lục Tục lại làm cho hắn không rõ lý do mà nghĩ tới vùng băng tuyết rộng lớn mà lạnh lẽo, nước đóng thành băng không có sự sống. 

Thế giới trước mắt hắn giống như mất hết màu sắc, chỉ có một mặt trăng trên cao, toả ra ánh sáng bạc nhàn nhạt 

Không biết là hắn quá kinh hoảng mà tưởng tượng ra hay đây chính là sự thật. Trong nháy mắt hắn đường đường là nguyên anh tôn giả mà lại ở trên người của một tu sĩ trúc cơ nhỏ bé cảm nhận được uy áp vô cùng đáng sợ! 

Ánh mắt của Lục Tục lạnh lùng như hàn đàm nghìn năm không có lấy một tia độ ấm nào làm Tần Thời ngẩn ra một chút, không biết tiếp theo phải ra chiêu như thế nào.

Lúc Tần Thời đang hoảng hốt thì nhìn thấy khoé môi đang rũ xuống của Lục Tục cong lên. Cười một cái kinh tâm động phách, dùng khẩu hình mà nói: Sư huynh, ngươi thua rồi!.

Tuy không nói mấy chữ này ra miệng nhưng lại như tiếng sấm vang lên trong lòng Tần Thời. Như cửu trọng thiên lôi đánh thẳng vào đầu hắn. 

Một mực kinh hồng**, vạn vật xung quanh đều mất đi màu sắc. Chỉ còn vết máu trên bạch y là còn rực rỡ.

Không đợi Tần Thời lấy lại tinh thần thì Lục Tục đã vung kiếm lên chém về phía Tần Thời với tốc độ cực kỳ nhanh. 

Tần Thời theo bản năng muốn dùng kiếm để đỡ, nhưng lại kinh ngạc mà phát hiện. Kiếm của mình đã bị đối thủ dùng linh lực hoá thành những sợi tơ mà cuốn chặt, cắm ở trong cơ thể của Lục Tục không thể rút ra được.

Nếu lúc nãy hắn không do dự trong giây lát thì cũng không ngăn được một kiếm đang chém về phía mình của Lục Tục. 

Lưỡi kiếm sáng loáng đã dặt trên cổ của Tần Thời, cắt vỡ cương khí hộ thể. Lưu lại một vệt máu dài trên cổ của hắn.

Lục Tục đã chờ thời khắc này rất lâu rồi.

*Tính tình: không tìm thấy từ phù hợp nên mình để nguyên nha.

**Một mực kinh hồng: không biết dịch nên để nguyên luôn nha.

___________________________________

Tiểu kịch trường:

Lục Tục: ta rất yếu, ta bị người khác ghét bỏ.

Tần Thời: ngươi rất yếu, ngươi làm cho người khác ghét bỏ.

Sau đó

Lục Tục: ta đánh cái đầu chó nhà ngươi.

Tần Thời: sư đệ, ta sai rồi…

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play