Xuân Đào nhìn chằm chằm con ác quỷ đã đứng lên kia, tay cầm dao găm bay nhanh về phía đối phương.

Nó đã bị nàng trói buộc ở trong vòng đậu đỏ, một chiêu dương đông kích tây liền lập tức đâm dao găm dính máu gà vào trong cơ thể của nó!

Ác quỷ cười khẩy, công phu mèo quào, một con dao găm gỗ đào mà muốn tổn thương nó?

“!!!”

Đồng tử của Xuân Đào run lên, dao găm này thế mà lại không gây ra tổn thương lớn với nó?

Khác xa so với dự đoán của nàng.

Xuân Đào đau lòng, xem ra không giữ nổi 1 điểm tích lũy mà nàng mới vừa tích cóp được rồi!

Ác quỷ đắc ý, vừa chuẩn bị dạy dỗ nữ nhân không biết tự lượng sức mình này, không ngờ trong không khí thế mà lại truyền đến chú ngữ đáng sợ!

Đây, nữ nhân này là ai? Sao lại có chú ngữ loại bỏ quỷ này?

Trong thôn Vĩnh Phú nho nhỏ này thế mà lại cất giấu một cao thủ như vậy!

Ác quỷ nhìn về phía Xuân Đào, giờ phút này đáy mắt của nàng hiện lên tia sáng lạnh lẽo giống như băng, có thể làm mọi thứ xung quanh đông cứng lại!

Xuân Đào chán ghét nhìn ác quỷ, màn hình trong suốt trước mắt nhắc nhở:【ký chủ: Từ Xuân Đào, điểm tích lũy: 0】

Đáng giận!

Nàng tích cóp chút điểm này dễ dàng sao? Thế mà lại xài hết rồi!

Xuân Đào rút dao găm ra, nhìn ác quỷ ở trước mặt mình bị thiêu đốt gần như sạch sẽ.

Gió mạnh biến mất, ở giữa vòng đậu đỏ chỉ còn lại ba người Xuân Đào, Dương Đại Hà và Ngưu Lợi Phong.

Mọi người đều không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Chỉ thấy Xuân Đào đâm một kiếm vào không khí, trong lúc hoảng hốt còn nghe thấy nàng lẩm bẩm cái gì đó.

Lúc này mọi người từ không tin Xuân Đào thành nửa tin nửa ngờ.

“Ừm…”

Ngưu Lợi Phong hừ một tiếng, mở mắt ra.

Mọi người vươn đầu nhìn về hắn ta, chỉ thấy hắn ta không còn nóng giận mắng thô tục nửa, cả người hiền lành, so với lúc trước như là hai người khác nhau.

Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía Xuân Đào: Đây…

Lão thôn trưởng lập tức nhào tới: “Con trai!!!”

“Cha? Tử Linh Nhi đâu?”

Ngưu Lợi Phong vội quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng của Kim Tử Linh.

Mặc dù hắn ta bị ác quỷ khống chế, nhưng mà hắn ta vẫn có thể nhớ rõ tất cả những việc hắn ta làm.

Tử Linh Nhi sợ hãi mà trốn ở phía sau xe bò, nhìn thấy Ngưu Lợi Phong muốn lại đây thì sợ hãi đến mức muốn chạy.

“Ngưu Lợi Phong, theo lão phu thấy thì vẫn là để lão phu mang nàng trở về chữa thương trước!”

Hứa đại phu giải hòa nói.

Thật ra đi cũng là nhà thôn trưởng, chỉ là làm hai người giữ một khoảng cách trước, cho Tử Linh Nhi một ít thời gian để giảm xóc.

“Vâng, làm phiền Hứa đại phu, Tử Linh Nhi mới có thai, xin Hứa đại phu quan tâm nhiều hơn, chắc chắn sẽ không nợ tiền khám bệnh của ngài.”

“!!!”

“???”

Ngưu Lợi Phong nói xong những lời này, mọi người ở đây đều nghẹn họng nhìn trân trối.

Đây vẫn là Ngưu Lợi Phong mà bọn họ quen biết sao?

Nước mắt của lão thôn trưởng tuôn rơi như suối phun, khóc lóc một hồi lại cười!

“Con trai ngoan!”

Mọi người nhìn về phía Xuân Đào, nhị nha đầu của Từ Tam thật sự có bản lĩnh đuổi quỷ à?

Xuân Đào rõ ràng cảm nhận được mình thu hoạch được một nhóm fans.

Không biết ai giơ cây gậy trúc bị Xuân Đào đặt ở trên mặt đất lên, hai chữ đoán mệnh viết trên mảnh vải lập tức ánh vào mi mắt.

“Ồ! Thì ra Xuân Đào còn đoán mệnh nữa! Mau tính giúp thím đi!”

“Xuân Đào, cũng tính cho ta đi!”

“Đừng chen lấn, ta bảo Xuân Đào tính cho ta trước!”

Đột nhiên một giọng nói trầm thấp chân chất vang lên: “Mười lượng một lần, đưa tiền trước rồi đoán mệnh sau!”

Cơ thể của Xuân Đào đột nhiên được một bóng người cao lớn bảo vệ ở phía sau, ngăn cách đám thôn dân đã sắp chen lấn làm nàng ngã.

“Cái gì?? Mười lượng? Tính mệnh? Sao còn đắt hơn mệnh của ta?”

Trong đó có một người thét lên hỏi với giọng chói tai.

Dương Đại Hà không hề lui bước, giơ mảnh vải kia lên, cho mọi người xem chữ ‘Mười lượng một lần’ kia.

Ngay lập tức, mọi người đều từ bỏ ý định bảo Xuân Đào đoán mệnh.

“Chúc mừng ký chủ đạt được 12 điểm tích lũy, hoàn thành nhiệm vụ vượt 10, đạt được một hộp quà ngẫu nhiên của hệ thống, chú ý kiểm tra và nhận ~ Tiếp theo ký chủ cần hoàn thành nhiệm vụ vượt 100 cố lên!”

Trong óc đột nhiên truyền đến âm thanh thông báo nhận được 12 điểm tích lũy làm Xuân Đào vô cùng vui mừng.

Xem ra hệ thống cũng nhận ra ác quỷ này không đơn giản, cho thêm 2 điểm tích lũy!

Tốn 1 điểm tích lũy, kiếm lại được 12 điểm tích lũy, vụ mua bán này không lỗ!

Huống chi, nàng còn thu được một nhóm fans.

“Xuân Đào à, chuyện hôm nay cảm ơn ngươi, đây là một ít tấm lòng của lão phu, ngươi đừng chê”

Xuân Đào vui vẻ ra mặt: “Đều chung một cái thôn, thôn trưởng quá khách sáo rồi!”

Mặc dù nói như vậy, nhưng mà bàn tay nhận túi tiền của Xuân Đào lại không hề có một chút do dự nào cả.

Ước lượng túi tiền trong tay, nặng trĩu.

Nụ cười của Xuân Đào càng đậm hơn!

“Xuân Đào à, một lát nữa bảo cha ngươi đến nhà ta một chuyến, ta có việc muốn nói với ông ấy”

Lão thôn trưởng nói.

“À, ta còn phải đi trấn trên, ta bảo Đại Hà truyền lời cho ông ấy. Không có việc gì thì ta đi trước đây”

Cửa thôn gần như đã giải tán hết rồi, Xuân Đào cõng sọt tiếp tục đi lên trấn trên.

Bỗng nhiên nàng cảm nhận được một ánh mắt có chút chói mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, nàng quay đầu trở lại, lại không nhìn ra là ai đang nhìn chằm chằm mình.

Nhưng mà nàng lại nhìn thấy một bóng hình có chút quen thuộc.

Đó không phải là Từ Thuý Hoa gả đến thôn Phong Thu ở bên cạnh sao?

Là tam đường tỷ của nguyên chủ.

Sáng tinh mơ đã về nhà mẹ đẻ rồi à?

Nàng lười quan chuyện của nhà cũ Từ gia bên kia, chỉ cần không chọc nàng là được.

Trên đường, Xuân Đào lén tìm một nơi không có ai lấy túi tiền lão thôn trưởng đưa ra đếm một chút.

Ngân phiếu cộng thêm bạc vụn được 36 lượng bạc!

Lão thôn trưởng vẫn khá giàu có, túi tiền mang theo bên người lại có nhiều tiền như vậy.

Cất xong, chân của Xuân Đào đột nhiên có sức lực, đi nhanh hơn về phía trấn trên.

Chợ bán thức ăn đã bày đầy quầy hàng, người nhiều hơn buổi chiều!

Có bán rau dưa, bán thịt, bán trứng gà, bán gia cầm, nhưng không nhìn thấy thức ăn hoang dã.

Xuân Đào đi dạo một vòng, đi vào bên trong, chỉ còn có một vị trí trống mà lại còn là ở trong một góc xó xỉnh, sẽ tổn thất rất nhiều lượng người.

Huống chi chợ bán thức ăn này có bán rau dưa và các loại thịt, nói không chừng người ta mua thịt và đồ ăn xong liề lập tức rời đi, hoàn toàn không có phát hiện thức ăn hoang dã của nàng!

Bỗng nhiên nàng nhìn thấy người buôn gà ngày hôm qua, vị trí của ông ấy khá tốt, hơn nữa diện tích cũng đủ lớn.

Gà trống, gà mái già, gà trống choai choai, gà mái con đều được buộc chặt chân bày nằm thành một hàng ở trên mặt đất!

Xuân Đào đi đến trước mặt thương lái buôn gà, chân mày khẽ nhướng lên, thân thiết kêu lên một tiếng: “Thúc ~”

Thương lái buôn gà vẫn còn nhớ rõ Xuân Đào: “Sao vậy, hôm nay lại tới mua gà à?”

Ăn mặc rách rưới, không ngờ lại rất hào phóng trong việc ăn uống!

“Hôm qua ta mang con gà kia về nhà, cha ta còn khen ta, nói 88 văn tiền kia tiêu rất có giá trị, thật sự là gà trống hai năm, ngài không hề lừa ta!”

Nghe nàng nói như vậy, thương lái buôn gà lập tức tỏ ra đắc ý.

“Đương nhiên rồi, Mục Đại Lãng ta làm buôn bán là giữ chữ tín nhất. Mua gà ở chỗ ta không có con gà nào bị bệnh, cũng không nói dối tuổi của gà. Hôm nay ngươi vẫn muốn ăn gà trống sao?”

Nghe vậy, sắc mặt của Xuân Đào lập tức thay đổi, sáng nay mới vừa giết một con gà trống 80 văn tiền, cũng không thể mua nữa.

“Thúc, ta muốn thuê một vị trí nhỏ của ngươi, ta muốn bán chút đồ ăn hoang dã”

Nghe vậy, Mục Đại Lãng cảm thấy cô nương này có chút thú vị.

Nơi này người nào cũng muốn lại đây sớm để chiếm vị trí tốt, nếu không cũng chỉ có thể đi ra phía sau.

Đây là lần đầu tiên ông ta nghe được chữ thuê này.

Ông ta quan sát quầy hàng thật lớn của mình, cho nàng một vị trí nhỏ cũng không phải không được.

“Bao nhiêu tiền?” Mục Đại Lãng hỏi.

Xuân Đào giở ra hai ngón tay, Mục Đại Lãng tức thì cảm thấy trước mắt sáng ngời, thầm nghĩ cô nương này tiêu tiền rất hào phóng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play