“Hai văn” Xuân Đào đau lòng nói.
Hả???
“Tránh ra! Đừng ở chỗ này quấy rối!”
Cô nương này hoàn toàn không có khả năng ra giá cao như vậy, vừa rồi ông ta còn nghĩ là hai mươi văn, thật sự là mơ tưởng mà.
Xuân Đào suy nghĩ lại một lần nữa, cuối cùng giơ ra một bàn tay: “Năm văn, ta chỉ cần một vị trí nhỏ là được.”
Mục Đại Lãng trợn trắng mắt: “Được rồi!”
Đưa tiền, Xuân Đào lập tức thu dọn một khu vực nhỏ ở trên quầy hàng của Mục Đại Lãng, bày đồ ăn hoang dã của mình ra.
Vừa bày hàng vừa hét lớn rao hàng: “Bán thỏ hoang, gà rừng! Thỏ hoang và gà rừng trên núi đây! Thịt non mềm vị tươi ngon, đi ngang qua dạo ngang qua đừng bỏ lỡ, số lượng có hạn, bán xong liền dừng lại!”
Dương Đại Hà tổng cộng bắt được bốn con gà rừng, chắc là dùng bẫy rập nên trên người con gà không có một vết thương nào cả.
Thỏ hoang thì chắc là bắn bằng mũi tên, nhưng đều tránh đi điểm yếu, chỉ bị thương ở chân, đều còn sống.
Tất cả đều bị bó chân, nếu không con vật hoang dã này sẽ bỏ chạy ngay lập tức!
Lông gà rừng có màu sắc sặc sỡ, lập tức hấp dẫn người đến trước quầy hàng nghỉ chân.
“Cô nương, gà rừng này bán thế nào?”
Xuân Đào ngẩng đầu, là một nam nhân mặc quần áo màu đen hơi béo.
Xuân Đào ngửi được rất nhiều hương liệu trên người ông ta.
Là một thần tài!
Trên mặt Xuân Đào hiện lên nụ cười nhiệt tình: “Đại thúc, ngài muốn mua gà mái hay gà trống?”
“Sao vậy, có khác nhau sao?”
“Đương nhiên, gà mái có hình thể nhỏ, giá tiền cao hơn, hơn nữa con gà mái này đã hơn nửa năm, gần một năm rồi, đã có thể đẻ trứng. Ngài muốn mua trở về nuôi thì nó còn có thể mỗi ngày đẻ một quả trứng cho ngài. Trẻ nhỏ ăn có lợi cho não, phụ nữ có thai ăn có lợi cho sự phát triển của thai nhi, người già ăn thì tăng cường sức đề kháng. Hơn nữa đây là trứng gà rừng, không thường thấy như trứng gà nhà, ngài nuôi chắc chắn sẽ vô cùng có mặt mũi!”
Nàng nói một đống lời tâng bốc làm đối phương cười ha ha: “Cô nương, ngươi không đi kể chuyện thì thật đáng tiếc!”
Xuân Đào cười hì hì: “Buôn bán nhỏ thôi, nuôi gia đình sống tạm”
Nam nhân hơi béo nhìn thỏ hoang ở bên cạnh, hỏi: “Thỏ hoang này bán như thế nào?”
Xuân Đào cứng lại, nghĩ thầm: Chẳng lẽ ông ta không thích tâng bốc quá mức?
Nụ cười trên gương mặt của Xuân Đào vẫn không giảm bớt, nhưng mà lần này chỉ nói giá cả của con thỏ hoang.
“Mấy cái này ta lấy hết!”
Nam nhân bất chợt nói ra lời này, làm Xuân Đào suýt chút nữa không phản ứng kịp.
“Lấy hết ba con thỏ hoang à?”
Quả nhiên là thần tài ~
“Không, ta cũng lấy nốt bốn con gà rừng này!
Về sau nếu ngươi lại có đồ ăn hoang dã này thì trực tiếp đưa đến Khách Mãn Lâu, ta sẽ mua hết”
Đây là lời nói thần tiên gì vậy, sao lại êm tai như vậy chứ!
“Được, thỏ hoang 40 văn một cân, ta tính ngài 39 văn, tổng cân nặng là mười hai cân bốn lạng, 483 văn tiền.
Gà rừng trống là 56 văn tiền một cân, ta tính ngài 55 văn tiền, tổng cân nặng là mười cân một lạng, 555 văn tiền.
Gà rừng mái là 60 văn tiền một cân, tính ngài 59 văn, con gà này là hai cân năm lạng, 147 văn tiền.
Tổng cộng tất cả là một lượng 185 văn, 5 văn tiền kia ta bớt cho ngài, ngài trả một lượng 180 văn tiền là được.”
Phàn Quang Khánh đưa tiền cho Xuân Đào, không biết vì sao trong lòng ông ấy lại cảm thấy rất rất vui, giống như mình được lợi rất lớn vậy.
Miệng của cô nương này thật ngọt.
Trước khi đi ông ấy còn không quên nhắc nhở Xuân Đào lần sau có hàng nhất định phải đưa đến Khách Mãn Lâu ~
Người đã đi rồi, Mục Đại Lãng đi đến trước mặt Xuân Đào: “Tiểu cô nương, ngươi giỏi quá, nhanh như vậy đã bán xong rồi. Ngươi biết người nọ là ai không? Chính là người phụ trách mua sắm của Khách Mãn Lâu, mỗi ngày Khách Mãn Lâu đặt một trăm con gà từ chỗ của ta!”
Xuân Đào mở to hai mắt, nói như vậy thì Khách Mãn Lâu này rất lớn à?
Xuân Đào nói cảm ơn với Mục Đại Lãng, chuẩn bị đi đến trạm tiếp theo!
Ngã tư đường Bảo Hưng và đường Trường Khang, Xuân Đào cắm thẳng cờ vải lên bắt đầu buôn bán.
Trong lòng tính toán thu hoạch trong buổi sáng hôm nay là 37 lượng 180 văn, chi ra 85 văn.
Buổi chiều tiếp tục cố gắng!
Bên kia có một chiếc xe ngựa dừng ở trước nhà thôn trưởng.
Lý đại phu hỏi thăm nhiều lần mới biết được Hứa đại phu đến nhà thôn trưởng khám bệnh tại nhà.
Vất vả lắm mới chờ đến lúc Hứa đại phu về nhà, Lý Dương Hồng vội vàng đi theo phía sau: “Lão hứa, lần này ngươi nhất định phải đi xem. Cái này có thể là một loại ôn dịch, làm không tốt thì toàn bộ người của trấn Phúc An sẽ đều bị lây bệnh”
Vẻ mặt của Hứa Ngôn trở nên nghiêm túc, chuyện này rất quan trọng, ông ấy không nói hai lời đã lập tức đi theo Lý đại phu đến Trương gia.
Trương Căn nhìn thấy Lý đại phu dẫn theo một người trở về, cuối cùng trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hứa đại phu bắt mạch cho từng người một, vẻ mặt nghiêm túc dần dần thả lòng, nhìn Lý đại phu và nói:
“Đây không phải ôn dịch mà giống như là trúng tà, ngươi vẫn nên tìm cách khác đi!”
Gì?
Lý đại phu trợn mắt há hốc miệng.
Trương Căn ở bên cạnh cũng há hốc miệng, trên đời này thực sự có quỷ thần sao?
…
“Cô nương, hôm nay ngươi lại tới nữa sao?”
Đại thúc bán kẹo hồ lô cho rằng Xuân Đào là tên lừa đảo hành tẩu giang hồ, ngày hôm qua mới lừa được mười lượng bạc từ trong tay của đại thiếu gia Trương gia, không ngờ hôm nay nàng thế mà lại còn dám tới đây!
Xuân Đào miễn cưỡng cười nói: “Cuộc sống bức bách, ngày nào cũng không thể không đi mở quán!”
Ước tính mục tiêu 400 lượng bạc, hiện tại nàng mới kiếm lời được 46 lượng 180 văn.
Mười ngày, hôm nay đã là ngày thứ hai.
Xuân Đào thầm thở dài ở trong lòng.
Nhìn đại thúc bán kẹo hồ lô bán một buổi sáng được 30 cây, Xuân Đào vô cùng hâm mộ, đến bây giờ nàng còn chưa khai trương.
Buổi trưa, Xuân Đào lấy bánh bắp Dương Đại Hà đưa cho nàng ra bắt đầu gặm.
Bỗng nhiên, một nữ nhân ăn mặc phú quý, trang điểm xinh đẹp ánh vào mi mắt.
Hiển nhiên đối phương cũng nhìn thấy nàng.
Không đúng, đối phương nhìn chính là cờ vải bên cạnh nàng.
Nữ nhân kia lắc mông đi đến trước mặt Xuân Đào, theo bước chân của nàng ta, trên đường có không ít ánh mắt của nam nhân nhìn vòng eo liễu mảnh khảnh của nàng ta.
Nữ nhân nhếch môi lên mỉm cười, nói với Xuân Đào: “Đoán mệnh, tính cho ta một chút đi!”
Thấy Xuân Đào không phản ứng, nha hoàn ở bên cạnh lập tức nóng nảy.
“Phu nhân của bọn ta đang nói chuyện với ngươi đó!” Bán Lan quát lên.
Xuân Đào lập tức lấy lại tinh thần, nhưng vẫn nhìn sợi chỉ đen nhiều đến đáng sợ trên người của Xương Đan Tình.
Chúng nó giống như đang dệt quần áo, đã sắp dệt xong rồi!
“Phu nhân muốn đoán mệnh? Mười lượng một lần, trả tiền trước.”
Bán Lan nhíu mày: “Xem thường ai vậy!”
Còn sợ bọn họ không trả tiền sao?
“Bang” một tiếng đập ngân phiến ở trước mặt Xuân Đào.
Đại thúc bán kẹo hồ lô ở bên cạnh cũng trợn tròn mắt, lại nhận được mười lượng bạc??
Lấy tiền làm việc, Xuân Đào thu lại suy nghĩ trong lòng, hỏi: “Phu nhân muốn tính cái gì?”
Xương Đan Tình nhìn xuống Xuân Đào, ngón trỏ vén tóc mai ở giữa trán lên, cười nói: “Ta muốn tính xem ta có thể sống bao nhiêu năm, về sau ta có bao nhiêu tiền?”
Rõ ràng là câu nghi vấn, nhưng Xuân Đào nghe được lại giống như là câu trần thuật.
Dường như Xương Đan Tình đã biết đáp án, đến trước sạp của nàng chỉ là để tiêu tiền tìm việc vui mà thôi!
“Phu nhân, mời mở bàn tay phải ra.”
Bàn tay của nữ nhân này trắng nõn non mềm, nhưng mà khi Xuân Đào thấy rõ vân tay trong lòng bàn tay của nàng ta, Xuân Đào vẫn nhịn không được mà ngẩng đầu lên nhìn Xương Đan Tình.
Ánh mắt của Xuân Đào làm Xương Đan Tình có chút không thoải mái: “Làm sao vậy? Rốt cuộc ngươi có thể đoán mệnh được không? Nó rõ ràng ra đi!”
“Phu nhân, mời ngươi cũng mở bàn tay trái ra.”
Xương Đan Tình bĩu môi, không kiên nhẫn mà vươn bàn tay trái ra, chỉ cảm thấy Xuân Đào lắm chuyện.
Đương Xuân Đào so sánh hai bàn tay một chút, sắc mặt có chút nghiêm túc, không dám tin tưởng mà nhìn về phía Xương Đan Tình.
Bán Lan ở bên cạnh mắng: “Đừng giả thần giả quỷ nữa, bọn ta đã đưa tiền, mau nói cho phu nhân bọn ta đi!”