Lão thôn trưởng ở phía sau kêu la.

Người hơn 40 tuổi làm sao có thể là đối thủ của một thanh niên 20 tuổi?

Xuân Đào nhìn Ngưu Lợi Phong đi ngang qua chính mình, đột nhiên chen chân vào.

“Mẹ nó! Con chó nào không có mắt dám vướng ông đây!”

Xuân Đào tay mắt lanh lẹ, vội đứng lên, cõng sọt ngồi ở trên người Ngưu Lợi Phong.

“Mẹ kiếp!! Ép chết ông đây rồi!”

Lại là một trận kêu thảm thiết, Ngưu Lợi Phong như con cóc bị ép chết, tay chân duỗi thẳng.

Xuân Đào vội đoạt lấy dao phay trong tay hắn, hét to với mọi người trên xe bò: “Mau tới ấn hắn xuống!!”

Mấy người Vương Hắc Chí vừa rồi còn đang đắm chìm trong nỗi sợ hãi khi thấy Ngưu Lợi Phong cầm đao chém người, lại nhìn Ngưu Lợi Phong đã bị Xuân Đào đè dưới thân.

Dao phay đã nằm trong tay Xuân Đào.

Xuân Đào trở lên lợi hại như vậy từ khi nào?

Không kịp nghĩ, Vương Hắc Chí liền vội vàng chạy đến.

Mấy người cùng nhau bắt lấy Ngưu Lợi Phong, nhưng Ngưu Lợi Phong giống như con trâu phát điên, vẫn luôn muốn tránh thoát.

Cuối cùng, Vương Hắc Chí không thể không hô: “Ai đi lấy dây thừng trên xe bò lại đây!”

Lão thôn trưởng vừa chạy tới thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, đi lấy dây thừng đến.

Mọi người tốn sức chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng trói được Ngưu Lợi Phong.

Kim Tử Linh chạy ở phía xa nghe được động tĩnh quay đầu lại, thấy Ngưu Lợi Phong đã bị khống chế thì trong lòng thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng chỉ dám đứng ở sau cái cây phía xa chứ không dám tới gần.

“Cha, người mau bảo bọn họ buông ta ra!”

Lão thôn trưởng khó xử, khẳng định là không được!

Gần đây không biết tại sao mà tính tình của Lợi Phong càng ngày càng kém.

Trước kia chỉ là mắng mắng chửi người, ném chén đũa.

Hiện tại thì tốt rồi, trực tiếp ra tay đánh người, chẳng những đánh ông ấy và lão bà tử, ngay cả Tử Linh Nhi cũng đánh.

Tử Linh Nhi mới vừa có thai, sao có thể chạm vào chứ?

Nhưng tên bất hiếu này thế mà lại lấy dao phay chém Tử Linh Nhi, chém sau lưng tới máu chảy ròng, lão thôn trưởng thấy vậy thì nóng vội tới điên rồi.

Thật là tạo nghiệt mà!

Xuân Đào nhìn trên lưng Ngưu Lợi Phong có một con quỷ đen, ánh mắt trầm trọng.

Con quỷ đen này thích tức giận, chuyên môn kích thích người tức giận, sau đó quấn lấy bọn họ, hấp thụ sự tức giận trên người bọn họ.

Bởi vì nó, người bị nó quấn lên sẽ có tính tình càng ngày càng táo bạo, đến cuối cùng mất đi lý trí.

Toàn bộ quá trình này rất nhanh.

Hiện tại, Ngưu Lợi Phong đã ở cận kề mất đi lý trí rồi.

Động tĩnh trước cửa thôn rất lớn, nhanh chóng vây quanh không ít người đi qua xem, nhưng mọi người đều chỉ dám đứng từ xa mà nhìn.

“A!!! Lão tử muốn giết các ngươi!”

Ngưu Lợi Phong rống giận về phía mọi người, dây thừng trên người đứt ra!

Đồng tử Xuân Đào co rụt lại.

Không tốt, hắn đã hoàn toàn bị ác quỷ khống chế, mất đi lý trí!

“Mọi người chạy mau!” Xuân Đào hét lên.

Rất nhanh, toàn bộ cửa thôn chỉ còn Xuân Đào và Ngưu Lợi Phong, những người khác thì tìm chỗ an toàn núp vào.

Xuân Đào biết loại ác quỷ thích hút sự tức giận của con người này thông thường đều là loại tứ chi phát đạt, đầu óc đơn giản.

Nhưng lại cao hơn Từ Thái Hoa một cấp bậc, giá trị vũ lực của hắn cao hơn một chút, là ác quỷ cấp hai.

Diệt trừ Từ Thái Hoa thì hệ thống cho nàng 1 tích phân, Xuân Đào không khỏi tò mò, con ác quỷ cấp hai này sẽ có giá trị bao nhiêu.

“Hệ thống đã rà quét, ký chủ diệt con ác quỷ này thì ít nhất sẽ thu hoạch được 10 tích phân”

Đây là lần đầu tiên Xuân Đào cảm thấy tiếng máy móc của hệ thống êm tai như vậy, vậy không phải có thể mua được một tấm bùa chú sao?

Xuân Đào lập tức hăng hái, vẫy tay hét to về phía Ngưu Lợi Phong, hấp dẫn lực chú ý của hắn.

“Này, lại đây, lại đây bắt ta đi!”

Xuân Đào tính toán chuẩn xác khoảng cách giữa nàng và Ngưu Lợi Phong, cùng với khoảng cách của nàng và cây lớn phía sau.

Giờ phút này, trái tim Xuân Đào đập thình thịch, ánh mắt không chớp mắt nhìn chằm chằm Ngưu Lợi Phong.

Quả nhiên, Ngưu Lợi Phong nghe được nàng khiêu khích liền lao thẳng về phía nàng, một bước, hai bước…

Xuân Đào tính toán khoảng cách, bắt đầu lui về phía sau, một bước, hai bước, ba bước, chính là hiện tại!

Nhảy!

Xuân Đào nhanh chóng né sang bên cạnh, nàng dự đoán Ngưu Lợi Phong sẽ đánh vào cây táo lớn phía sau, sau đó đâm ngất xỉu.

Như vậy, ác quỷ sẽ không thể khống chế hành động của Ngưu Lợi Phong được nữa.

Nhưng mà, hình như nàng đã xem nhẹ con ác quỷ này!

“!!!”

Cánh tay Xuân Đào truyền đến cơn đau nhức, quay đầu, hắn thế nhưng lại tóm được cánh tay của nàng?

Xuân Đào ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của ác quỷ, đối phương thế nhưng đang cười.

Tên này đã khai trí rồi?

Cả người Xuân Đào đều không tốt!

Ác quỷ hút đủ sự tức giận có lực lượng rất lớn, nàng ở trong tay nó giống như một con gà con vậy.

Xuân Đào nôn nóng, là do nàng bất cẩn!

Ngay lúc nàng không biết nên làm như thế nào để thoát thân thì bỗng nhiên có một bóng dáng cao lớn vững chắc xuất hiện.

Gần như ở trong nháy mắt đã đẩy ngã Ngưu Lợi Phong!

Động tác nhanh đến mức Xuân Đào không thấy rõ.

Cánh tay khôi phục tự do, trong lòng Xuân Đào vẫn còn rất sợ hãi, nàng đưa mắt nhìn qua thì thấy là Dương Đại Hà!!

Ở trong tay của hắn, Ngưu Lợi Phong giống như con trâu bị nắm lấy hai cái sừng, không thể cử động.

Ác quỷ vừa rồi còn đắc ý lập tức biến thành tức muốn hộc máu!

Không biết vì sao nhìn thấy Dương Đại Hà, đáy lòng Xuân Đào lại an tâm hơn rất nhiều.

Dương Đại Hà quay đầu lại nhìn về phía Xuân Đào: “Nàng không bị thương chứ?”

Xuân Đào cười hì hì lắc đầu: “Huynh tới rất kịp thời!”

Thật ra hắn cũng là nghe người ta nói Ngưu Lợi Phong ở cửa thôn cầm dao phay chém người.

Hắn không xác định Xuân Đào có phải đã ra thôn hay không, tưởng tượng đến lỡ như Xuân Đào gặp phải Ngưu Lợi Phong nên hắn vội vàng vứt bỏ công cụ chạy tới đây.

Bỗng nhiên, có người hét to: “Xuân Đào, ngày hôm qua không phải ngươi nói ấn đường của Ngưu Lợi Phong biến thành màu đen, ác quỷ quấn thân, mấy ngày gần đây nhất định sẽ ác ý đả thương người. Chỉ cần tìm ngươi là có thể thể tỉnh táo trở lại, tiêu tai tránh họa sao?”

Nghe vậy mọi người đều nhìn về phía Xuân Đào, nhị nha đầu nhà Từ Tam còn có bản lĩnh này à?

Lúc Xuân Đào nói ra những lời này, Dương Đại Hà cũng có mặt.

Hắn cho rằng Xuân Đào chỉ là tùy ý nói chơi, nhưng mà hiện tại mới qua một ngày đã linh nghiệm.

Ngưu Lợi Phong thật sự đả thương người.

Là trùng hợp hay là nàng thật sự biết?

Dương Đại Hà nhìn về phía mảnh vải được ném xuống một bên trên mặt đất, hai chữ đoán mệnh rất lớn ánh vào mi mắt.

Dương Đại Hà nhìn về phía Xuân Đào, chỉ thấy nàng không hề hoảng hốt một chút nào cả, thậm chí đáy mắt còn lóe lên tia sáng.

“Thật sự? Xuân Đào, ngươi thật sự có thể cứu con trai của ta sao?”

Lúc này, lão thôn trưởng đã không rảnh lo lắng chuyện gì khác, chỉ cần có thể cứu con trai của ông ấy thì mặc kệ là ai cũng được!

“Thôn trưởng, ác quỷ trên người Ngưu Lợi Phong thích hút tức giận của người khác, hiện tại nó đã lớn lên thành công, rất khó diệt trừ”

Lão thôn trưởng lập tức hiểu: “Tiền không phải vấn đề, chỉ cần ngươi chữa khỏi cho con trai của ta thì chắc chắn ta sẽ cảm tạ hậu hĩnh!”

Nhận được câu trả lời, khóe miệng của Xuân Đào khẽ nhếch lên!

Chỉ là nàng còn phải chuẩn bị một số thứ.

Ngoài cửa thôn càng ngày càng có nhiều người bao vây.

Mọi người đều muốn nhìn xem Xuân Đào làm như thế nào đuổi quỷ? Hay là giả danh lừa bịp?

Xuân Đào mua một con gà trống oai vệ của nhà Vương Hắc Chí ở cửa thôn, tốn 80 văn tiền.

Sau đó mua một nắm đậu đỏ, nhưng Vương Hắc Chí không thu tiền, bảo Xuân Đào cứ cầm một nắm.

“Cảm ơn Vương thúc!”

Xuân Đào vui mừng mỉm cười, đồ vật không cần tiền đều là thứ tốt!

Trong đám người, một ánh mắt châm chọc nhìn về phía Xuân Đào: Vì lấp liếm mà mua cả gà trống, bỏ tiền vốn đủ tàn nhẫn đó!

Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy Xuân Đào vừa rồi còn cười nói cảm ơn, cả người lập tức thay đổi khí chất, không còn vẻ khờ khạo như vừa rồi.

Tay trái của nàng cầm con gà trống, con dao găm bằng gỗ đào trong tay phải đột nhiên cắt ngang qua cổ gà trống.

Máu gà bay ra, nàng rải nắm đậu đỏ ra ngoài, máu gà lập tức dính lên đậu đỏ.

“Phốc phốc phốc…”

Một nắm đậu đỏ bay ra, rơi xuống xung quanh Ngưu Lợi Phong, hình thành một hình tròn.

Tất cả hạt đậu đỏ vô hình trung biến thành một vòng tròn, bao vây ác quỷ ở bên trong.

“Oanh!!!”

Ác quỷ này không ngờ Xuân Đào thật sự có tài, lập tức cảm nhận được nguy hiểm, chuẩn bị phá tan trói buộc đáng chết này.

Vừa rồi cửa thôn còn là trời trong nắng ấm, lúc này lập tức nổi lên gió mạnh tan tác, tất cả mọi người xem náo nhiệt đều thay đổi sắc mặt.

Sao lại thế này?

Cây táo cổ thụ ở cửa thôn bị gió thổi rơi đầy lá cây và hoa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play