Một ngày không biết Dương Đại Hà phải nấu bao nhiêu lần nước ấm cho Từ Xuân Đào.
Trong khi Xuân Đào đang suy đoán có phải Dương Đại Hà sẽ tắm rửa giúp nàng hay không thì Dương Đại Hà đã đi về phía nàng.
Xuân Đào nhanh chóng nhảy xuống giường, may mà sau đó Dương Đại Hà không tiếp tục đi đến nữa, nàng khẩn trương dùng nước ấm trong thùng tắm rửa.
Khi hai chân tiếp xúc đến nước ấm, không đau như nàng nghĩ, cả người cũng được thả lỏng.
Bỗng nhiên, Xuân Đào cảm giác không thích hợp, sao nàng lại ngửi được mùi lá ngải ở trong không khí?
Dùng tay vớt trong thùng, quả nhiên đã sờ trúng thứ gì đó.
Vừa chà xát liền thấy là một mảnh lá ngải đã được phơi khô, không ngờ Dương Đại Hà còn rất cẩn thận.
Trong lòng Xuân Đào dâng lên một dòng nước ấm, nguyên chủ thật sự quá hạnh phúc!
Nghĩ đến lát nữa phải nằm chung trên một chiếc giường với Dương Đại Hà, Xuân Đào lại lập tức héo như cà tím.
Đứng ở trong thùng cọ xát nửa ngày cho đến khi nước lạnh.
Mặc quần áo lại cọ xát nửa ngày, đứng ở bên cạnh thùng, ngón chân đều có thể moi ra căn nhà ba phòng ngủ.
Cuối cùng mới gian nan bò lên giường.
Nàng rõ ràng cảm nhận được người bên cạnh vẫn chưa ngủ.
Quả nhiên, vừa nằm xuống thì Dương Đại Hà đột nhiên xoay người, đè nàng ở dưới thân!
“!!!”
Xuân Đào hoảng hốt.
Dương Đại Hà và nguyên chủ là vợ chồng 5 năm, có ba đứa nhỏ, lúc này nàng từ chối thì có hợp lý không?
“Nàng đã dưỡng thân mình hai năm, đêm nay chúng ta sinh thêm một đứa nhỏ nhé?”
Giọng nói Dương Đại Hà trầm thấp hồn hậu, giàu có từ tính, lời nói làm Xuân Đào đỏ mặt tới tim đập thình thịch.
Nàng, một cô nương vẫn chưa gả chồng như nàng sao có thể tùy tiện làm chuyện xấu hổ kia với người ta được?
Nhưng nghĩ đến hiện tại nàng đang mang thân thể của nguyên chủ, nàng liền bình tĩnh lại.
Nhớ tới hai năm trước, sau khi nguyên chủ sinh Từ Phúc thì thân mình bị thương nghiêm trọng, Hứa đại phu nói là nhất định phải dưỡng hai năm mới có thể sinh thêm.
Cho nên, mấy năm nay, nguyên chủ và Dương Đại Hà không hề làm chuyện phòng the.
Xuân Đào nhìn đôi mắt sáng quắc trong bóng đêm kia nói: “Hôm nay ta gặp được Hứa đại phu, liền nhờ ông ấy xem mạch giúp ta. Ông ấy nói, ta còn phải dưỡng thêm chút thời gian nữa mới được”
Xuân Đào khẩn trương nói xong, chỉ cảm thấy trái tim của chính mình đập bùm bụp.
Cho đến khi Dương Đại Hà xoay người nằm xuống ở bên cạnh thì Xuân Đào mới cảm giác mình được sống lại!
Nhưng mà nàng không dám cử động, cả đêm cứ giữ tư thế ngủ kia.
Đêm đó, nàng mơ.
Nguyên chủ ở bờ sông cứu Dương Đại Hà, muốn Dương Đại Hà lấy thân báo đáp và sinh ra năm đứa con trai để hoàn lại.
Tên của Dương Đại Hà là nguyên chủ đặt cho.
Bởi vì bên bờ sông có rừng cây dương, cho nên gọi là Dương Đại Hà.
5 năm trước, nguyên chủ đánh cuộc xong liền đi lối tắt về nhà, thấy trong sông trôi dạt một cổ thi thể.
Vốn định vớt lên nhìn xem có tiền hay không, không ngờ người vẫn còn thở!
Sau khi tốn một đống sức lực làm Hứa đại phu cứu sống, Xuân Đào liền muốn thành thân với hắn!
Tuy rằng nam nhân này có lai lịch không rõ, trên người bị chém rất nhiều đao, thậm chí ngay bản thân hắn đều không nhớ được chính mình là ai.
Nhưng mà hắn là nam nhân!
Nàng là ân nhân cứu mạng của hắn!
Nguyên chủ yêu cầu hắn tới cửa sinh cho mình năm đứa con trai!
Dương Đại Hà vì báo ân liền tới cửa ở rể, trở thành nam nhân của nguyên chủ.
5 năm qua, hai người đã sinh ba đứa nhỏ, đều là con trai!
Hiện tại, chỉ còn hai đứa con trai nữa là Dương Đại Hà sẽ trả ân xong.
Ban đêm, trấn Phúc Đông, Trương gia.
“Lý đại phu, cha mẹ ta thế nào?”
Trương Tử Trần đau lòng nhìn cha mẹ nằm suy yếu trên giường.
Lý đại phu cau mày, bất đắc dĩ xoa đầu.
“Đại lão gia, đại phu nhân không những không có một chút chuyển biến tốt đẹp nào mà thậm chí còn nghiêm trọng hơn ngày hôm qua. Theo đạo lý thì không nên như vậy! Lão phu đã kê thuốc, các ngươi đã bốc thuốc và nấu cho bọn họ uống chưa?” Lý đại phu hỏi.
Trương Tử Trần gật đầu: “Đều là ta tự mình đút cho bọn họ”
Lý đại phu nhìn hai người trên giường, sắc mặt càng thêm ngưng trọng, theo đạo lý thì không nên như vậy mới phải!
“Đại thiếu gia, theo lão phu thấy thì ngài vẫn nên tìm danh y khác đi, lão phu thật sự bất lực”
Trương Tử Trần trừng lớn hai mắt: “Nhưng ngài đã là đại phu có y thuật giỏi nhất ở trấn Phúc An rồi! Nếu như cả ngài đều không có biện pháp, chẳng phải là…”
Trước mắt Trương Tử Trần lập tức tối sầm.
“Công tử!”
Trương Căn hét to, vội tiến lên đỡ lấy Trương Tử Trần.
Trương Tử Trần mở mắt ra, cảm thấy đầu óc có hơi choáng váng.
“Công tử, ngài không sao chứ?” Trương Căn quan tâm nói.
Vừa rồi thật sự đã hù chết hắn.
Đại lão gia, đại phu nhân đều ngã xuống, công tử ngàn vạn không thể có việc.
Trương Tử Trần xua tay.
Bộ dạng của Trương Tử Trần làm Lý đại phu rung động: “Lão phu có một người bạn lánh đời, ngày mai ta sẽ đi thăm hỏi một chút, xem ông ấy có nguyện ý ra tay giúp đỡ không”
Nghe vậy, trên mặt Trương Tử Trần cuối cùng xuất hiện vui mừng.
“Cảm ơn Lý đại phu, làm ngài lo lắng rồi, ngày mai ta sẽ chuẩn bị quà tặng, cùng ngài cùng đi thăm hỏi đối phương!”
Lý đại phu lắc đầu.
“Người bạn của ta không thích bị người khác quấy rầy, chỉ muốn yên lặng vô danh làm đại phu trong thôn thôi”
Nhớ tới người bạn này, trên mặt Lý đại phu dâng lên một tia tiếc hận.
Với y thuật của ông ấy thì đáng lẽ có thể ở ngự y phường trị liệu cho hoàng quyền quý nhân, hưởng hết vinh hoa phú quý.
Nhưng cố tình ông ấy lại muốn tới nơi hẻo lánh này làm đại phu.
Trương Tử Trần a một tiếng, chỉ có thể chờ tin từ Lý đại phu.
Chờ Lý đại phu đi rồi, Trương Tử Trần đuổi Trương Căn đi, một mình canh giữ bên cạnh Trương Truyện Minh và Kim Giai Thục.
Hy vọng có kỳ tích xuất hiện, hai người có thể trở lại giống như trước.
Sáng sớm hôm sau, Trương Căn đi vào muốn khuyên Trương Tử Trần đi nghỉ ngơi, để hắn tới canh giữ đại lão gia và đại phu nhân.
Nhưng không nghĩ tới mặc kệ hắn lay như thế nào thì Trương Tử Trần cũng không tỉnh lại.
Trương Căn luống cuống, vội vàng bẩm báo cho Trương lão gia tử.
Trương lão gia tử tức giận vỗ đùi, ông trời đây là muốn Trương gia chết sao!
Lý đại phu nhanh chóng tới đây, vừa xem mạch vừa hỏi: “Tối hôm qua hắn đều canh giữ ở nơi này à?”
Trương Căn gật đầu.
Sắc mặt Lý đại phu trở nên nghiêm túc, ánh mắt nhìn lên người Trương Truyện Minh và Kim Giai Thục, hay là bệnh này sẽ lây?
“Từ giờ trở đi, sân này ngoài ngươi và ta thì không cho phép bất cứ người nào tiến vào. Nâng đại thiếu gia sang phòng bên cạnh, ngươi không cần đi vào, đứng canh giữ ở bên ngoài là được, lại kêu người đưa hùng hoàng đồng tử lớn đến trước cửa sân”
Chuyện quá khẩn cấp, xem ra, ông ấy phải nhanh chóng đi tìm người bạn kia.
Lý đại phu đốt hùng hoàng đồng tử tiêu độc diệt khuẩn toàn thân, sau đó nhanh chóng đi tới thôn Vĩnh Phú!
…
Xuân Đào bị mùi hương của bánh bắp làm tỉnh lại.
“A!”
Vừa cử động, cả người đều nhức mỏi, đặc biệt là khi chân vừa chạm xuống đất, tê!
Đáng thương nàng hôm nay còn phải đi hai giờ lên trấn.
Thật ra, trong thôn có một chiếc xe bò đi tới trấn Phúc An, mỗi sáng sớm dừng ở cửa thôn, buổi trưa trở về.
Nhưng mà ngồi xe bò phải tốn sáu văn tiền.
Xuân Đào không nỡ, lấy ra 784 văn ngày hôm qua còn dư lại, khi nào tiền đồng biến thành ngân phiếu thì tốt rồi!
Cố gắng kiếm tiền!
Ăn cơm sáng xong, Xuân Đào cõng sọt con mồi hôm qua Dương Đại Hà bắt được đi tới trấn trên.
Đè ép hai cái bả vai của nàng đau muốn chết, kiếm tiền thật sự không dễ dàng.
Mười lăm phút qua đi cũng chưa ra khỏi cửa thôn, Xuân Đào khóc không ra nước mắt.
Nhìn xe bò dừng ở cửa thôn, nàng rất muốn ngồi xe bò!
Như vậy là có thể đặt sọt ở trên xe bò, chính mình còn không cần đi bộ.
Vừa làm mộng đẹp thì lại đột nhiên bị một người đâm vào.
Vốn dĩ trên vai đã cõng vật nặng, thân thể không cân bằng, vừa va chạm liền trực tiếp ngã ngồi xuống đất.
Đây là lần thứ hai sau khi nàng xuyên qua mà mông bị nở hoa.
Không ngờ, vừa nhấc đầu liền thấy được người quen.
Ngưu Lợi Phong đang chửi ầm lên: “Mụ già thúi, ngươi đứng lại đó cho ta! Xem ông đây có chém chết ngươi không!”
Xuân Đào quay đầu lại, lúc này mới thấy rõ người vừa rồi đâm mình chính là một nữ nhân cả người đầy máu.
Hiện tại đang liều mạng chạy tới phía trước, giày trên chân không biết rơi từ khi nào!
“Lợi Phong à, đó là vợ con, không thể chém được!”