Từ Quý nhìn đệ đệ, ca ca đều đã bưng chén cơm lên, vì vậy cậu cũng bưng chén cơm theo.
Nhưng mà, nhìn đồ ăn thì cậu cũng có chút e ngại: Từ Xuân Đào sẽ không vì trả nợ cờ bạc mà hạ độc vào thức ăn, để bọn họ chôn cùng chứ?
Nhìn cái món đen tuyền kia cũng không biết là gì, Từ Quý càng nhìn càng cảm thấy suy đoán của mình không sai!
Cha của Xuân Đào, Từ Tam nhìn con gái đứng ở bên bệ bếp mà nước mắt cũng rơi, ông không ngờ khoảng thời gian còn sống này của ông còn có thể ăn cơm do Nhị Nha đầu nấu!
Cho dù trong này có bỏ thuốc diệt chuột thì ông cũng cam tâm tình nguyện.
Dương Đại Hà bưng ba chén còn lại lên bàn: “Lần sau ta sẽ trở về sớm một chút để nấu cơm”
Dương Đại Hà cho rằng Xuân Đào đã đói lả, nên mới có thể ra tay nấu cơm.
Hắn đến cái nhà này năm năm, đây là lần đầu tiên nàng nấu cơm.
Mọi người đều đã ngồi xuống, nhưng không ai động đũa cả.
Tiểu Từ Phúc nhìn cái đĩa được chồng lên thật cao hỏi: “Mẫu thân, cái thứ đen tuyền này là gì vậy? Người đã bọc nó vào tro của đáy nồi để làm sao?”
Đôi mắt to tròn xinh đẹp của Tiểu Từ Phúc nhìn chằm chằm Xuân Đào, cậu bé hỏi với vẻ mặt tò mò.
Nụ cười tươi trên khuôn mặt Xuân Đào cứng đờ, ngực của nàng giống như bị một cây kiếm vô tình cắm vào.
Con trai út thật biết đâm vào trái tim người khác mà!
Nhưng vì thấy cậu bé đáng yêu nên nàng tha thứ cho cậu bé.
Xuân Đào giải thích, nói: “Đây là trứng ốp la, mẫu thân chiên trứng ốp la! Ăn ngon lắm đó”
Nói xong, Xuân Đào gắp hai cái vào trong chén Từ Phúc.
Biểu cảm của Từ Phúc lập tức trở nên hoảng sợ, cậu bé nhìn trứng ốp la trong chén của mình mà nghi ngờ nhân sinh.
“Những cái này đều giống nhau ạ?”
“Đúng vậy!”
Tiểu Từ Phúc cẩn thận đếm, tổng cộng có mười hai cái!
Một quả trứng gà một văn tiền.
“Mẫu thân, sau này người đừng làm nữa, lãng phí tiền lại còn không ăn được”
Từ Phúc nhìn ‘trứng ốp la’ cháy sém và đen đến mức không nhìn ra được hình dáng, cậu bé cảm thấy vô cùng tiếc.
“Phụt! Ha ha ha ha…”
Cuối cùng Từ Quý cũng nhịn không được mà ôm bụng bật cười.
Vì sao tiểu đệ có thể đáng yêu như vậy?
Nhìn trên mặt Từ Xuân Đào xuất hiện nụ cười kỳ quái, vô cùng gượng gạo và cứng ngắc, cậu vừa nhìn đã biết là nàng đang rất tức giận.
Xuân Đào nhẹ nhàng nhéo hai cái má giống bánh bao của Từ Phúc, nàng cười nói:
“Tiểu Phúc nhà ta thật đáng yêu, mau ăn thử gà do nương nấu đi, cơ thể con lúc này đang cần phát triển.”
Nói xong, Xuân Đào gắp một cái đùi gà cho Từ Phúc.
Chỉ là nụ cười của Xuân Đào quá cứng ngắc, hai hàng răng như muốn cắn người!
Từ Phúc nhìn chằm chằm vào cái đùi gà, vừa nhìn đã thấy đùi gà to béo vô cùng!!
Từ Phúc vội vàng cắn một miếng, Xuân Đào nhìn cậu bé đầy mong chờ.
Chỉ một miếng mà Từ Phúc đã buông đũa, quay đầu nhìn về phía Xuân Đào.
Trên mặt của đứa nhỏ hai tuổi là biểu cảm tuyệt vọng, sau đó đã òa khóc!
“Oa!!! Mẫu thân, người không thích con thì thôi, vì sao có thể giày vò con như vậy!”
Khóc lóc, Tiểu Từ Phúc chạy đến trong lòng của Từ Tam tiếp tục nức nở.
Cơ thể nho nhỏ run lên, vô cùng đáng thương.
Cả nhà đều nhìn chằm chằm vào chén gà của Từ Xuân Đào.
Từ Quý khó hiểu, nếu Từ Xuân Đào không hạ độc, vậy thì vì sao tiểu đệ lại khóc đến thảm thương như vậy?
Cậu gắp một miếng thịt lên cẩn thận ăn một ít.
Trong phút chốc, Từ Quý mở to hai mắt, lập tức phun ra.
Cái này còn tàn nhẫn hơn so với hạ độc!!
Từ Quý vội vàng chạy đến trước bình muối nhà mình, mở ra, bên trong không còn bao nhiêu!
Từ Quý sợ hãi, đây là Từ Xuân Đào dùng muối để hấp gà, sau đó cho thêm nước vào để hầm thành canh à?
Thật đáng sợ!
Nhìn Từ Tam cũng muốn nếm thử, Từ Quý vội ngăn cản: “Ông ngoại, đừng ăn, rất mặn!”
Nhưng mà đã không kịp, Từ Tam đã ăn một miếng.
Quả nhiên, Từ Tam lộ ra vẻ mặt khó xử mà nôn ra.
Trong nhà chỉ còn Dương Đại Hà và Từ Thịnh là chưa nếm tay nghề của Xuân Đào.
Từ Thịnh đứng dậy: “Con cầm đi rửa lại, cha, người nấu lại đi!”
“Hả? Đừng mà, ta làm ăn rất ngon mà! Chẳng phải ta chỉ mới thả một muỗng muối vào thôi sao, làm sao có thể mặn được?”
Từ Thịnh nhìn Xuân Đào hỏi: “Người đã bỏ muỗng muối to chừng nào vậy?”
“Cái thìa múc canh của nhà chúng ta!”
Từ Quý há hốc mồm.
Từ Phúc: Sao lại có người mẹ còn ngốc hơn hắn?
Từ Tam: Nhị Nha đầu vẫn là không cần tiến vào phòng bếp mới tốt.
Từ Thịnh cầm lấy một cái muỗng nhỏ ngày thường ăn canh nói: “Ngài phải lấy loại muỗng này để múc mới đúng”
Cuối cùng Dương Đại Hà cũng hiểu vì sao suốt 5 năm qua Xuân Đào không tiến vào phòng bếp.
Xuân Đào cau mày, còn cần phải chú ý điều này cơ à?
Không phải đều là muỗng sao?
Mặc kệ!
Xuân Đào vội lấy đường hồ lô mua từ trấn trên ra, mua có sẵn thì chắc là không thành vấn đề.
Khi ba đứa nhỏ nhìn thấy đường hồ lô thì ánh mắt liền sáng lên.
Cho dù Từ Thịnh vẫn mang bộ mặt không cảm xúc như trước, nhưng trong lòng lại nhấc lên một trận gợn sóng.
Từng quả táo gai to tròn được bọc bên ngoài một lớp đường vàng nâu, xâu vào thanh tre giống như những chiếc đèn lồng nhỏ màu đỏ được treo từng chiếc một!
Cậu từng thấy Ngưu Kim Quý ăn.
Mỗi lần Ngưu Kim Quý ăn đều là ăn vỏ đường ngọt ngào bọc bên ngoài trước, sau đó mới ăn những quả táo gai chua ở bên trong.
Chua chua ngọt ngọt chính là vị Ngưu Kim Quý miêu tả.
Nghe Ngưu Kim Quý nói, một cây đường hồ lô có giá hai văn tiền!
Từ Quý cũng không ngờ Từ Xuân Đào lại mua đường hồ lô cho bọn họ.
“Từ Xuân Đào, nhà ta không cần sống nữa sao? Hôm nay ngươi vừa mua trứng tráng, lại là ăn gà, hiện tại còn mua đường hồ lô, phải hết bao nhiêu tiền chứ?”
Dương Đại Hà đánh nhẹ lên đầu Từ Quý: “Không lớn không nhỏ, gọi nương”
Từ Quý sợ Dương Đại Hà, lúc này mới không phục gọi thêm một câu nương, nhưng vẻ mặt vẫn không phục lắm.
Xuân Đào cong môi hỏi: “Con có ăn hay không?”
“Ăn! Ngươi đã mua rồi, không ăn thì chẳng phải là lãng phí à?”
Từ Quý nhận lấy, liếm lớp đường bọc bên ngoài táo gai.
Xuân Đào cầm lấy đường hồ lô ngồi xổm trước mặt Từ Phúc, Tiểu Từ Phúc vừa rồi vẫn là cậu bé yêu khóc lập tức cong miệng nở nụ cười.
Xuân Đào ngượng ngùng nói xin lỗi: “Tiểu Phúc, thật xin lỗi, hôm nay nương không phải cố ý. Về sau nương nhất định sẽ sửa lại, sẽ còn nấu nhiều bữa ăn ngon cho con nhé”
“!!!”
Từ Phúc vừa rồi còn đang cười, hiện tại tâm tình giống như tàu lượn siêu tốc.
Còn làm thêm à?
“Nương, thật ra nương không cần phải cố gắng như vậy.”
“Như vậy sao được!”
Xuân Đào vỗ bả vai Từ Phúc, đi đến trước Từ Thịnh đang nhóm lửa trong phòng bếp.
“Tiểu Thịnh, tới, đây là của con!”
“Cảm ơn nương”
Trong giây phút Từ Thịnh nhận lấy đường hồ lô, trong đáy mắt xẹt qua một tia ý cưới nhỏ đến mức không thể phát hiện được.
Nhìn ba đứa nhỏ ăn vui vẻ, trong lòng Xuân Đào cuối cùng cũng được thỏa mãn.
Cuối cùng cũng tính là thành công!
Dương Đại Hà đang đứng ở trước bệ bếp xào gà nghe vậy thì liếc mắt nhìn Xuân Đào, nhìn thấy nụ cười ngây ngô trên mặt nàng, chính mình cũng không kìm được mà cong khóe miệng lên.
Khác với món gà Xuân Đào làm, Dương Đại Hà làm thật sự đầy đủ màu sắc hương liệu.
Mà Xuân Đào làm thì không có một món có thể nuốt trôi.
Ngay cả đĩa rau xanh xào nhìn xinh đẹp kia cũng rất mặn!
Mọi người vui vẻ ăn hết một con gà, con gà này chết thật có ý nghĩa.
Ăn xong, Xuân Đào liền chùi miệng trở về phòng.
Cho đến khi Dương Đại Hà đẩy cửa vào, Xuân Đào mới nhớ tới căn phòng này là phòng ngủ của nàng và Dương Đại Hà.
Cái giường này là nàng và Dương Đại Hà cùng nhau nằm!
Này, này…
Nàng chỉ là mang thân thể của nguyên chủ, nhưng nàng không phải nguyên chủ mà, nàng không muốn bị thất thân đâu!
Nghĩ đến nàng tu luyện cả đời, một lòng chỉ có huyền học, trong lòng không có thứ khác, ngoài cố chủ thì nàng chưa từng tiếp xúc với người khác giới.
Hiện tại đột nhiên phải nằm chung một chiếc giường với một nam nhân, làm chuyện xấu hổ, Xuân Đào liền khẩn trương đến mức sắp moi tấm chiếu thành cái lỗ.
“Xuân Đào, lại đây tắm rửa”
Dương Đại Hà đổ nước ấm vào trong thùng gỗ, thử độ ấm.
Xuân Đào quay đầu nhìn qua, trong căn phòng tối tăm có thể nhìn thấy hai bóng đen.
Một là thau tắm, một chính là Dương Đại Hà.
Nam nhi ở Từ gia đều tắm nước lạnh, Từ Xuân Đào là người duy nhất mà tháng 5 còn dùng nước ấm để tắm rửa.