Khi nhìn thấy một tia kinh ngạc hiện lên trong mắt đối phương, nàng biết có hi vọng!

"Công tử, dùng tiền tiêu trừ tai họa, thân thể người nhà khỏe mạnh, sao có thể không làm chứ?"

Xuân Đào dùng miệng lưỡi sắc bén của mình.

"Công tử, đừng nghe theo đám người gian xảo này, huống chi, nàng còn là kẻ lừa đảo"

Trương Căn khuyên nhủ.

Nữ tử lừa đảo này chỉ vì thấy công tử nhà mình mặc quần áo không bình thường nên muốn lừa gạt chút tiền thôi!

Nếu có thể đoán mệnh thật thì vì sao có thể ăn mặc tồi tàn đến như vậy?

Gầy như một con khỉ, giống như một con quỷ nghèo khổ đã lâu không được ăn uống.

Bên cạnh còn là con gà trống, cũng không biết lừa gạt từ chỗ nào mà có, nhưng muốn lừa công tử nhà hắn ta thì không có cửa đâu!

Xuân Đào hung hăng trừng mắt liếc Trương Căn lắm lời một cái vì đã chắn con đường kiếm tiền của nàng.

Không ngờ, Trương Tử Trần thế mà cũng không rời đi.

Nhưng, hắn cũng không ngốc: "Ngươi đoán mệnh cho ta trước đi!"

"Đoán mệnh mười lượng, đưa tiền trước"

"Ngươi..." Trương Căn tức muốn chết.

Công tử nhà hắn cho nàng đoán mệnh, xem như là đã cho nàng mặt mũi rồi, thế mà nàng còn bắt phải đưa tiền trước?

Lỡ như nàng nói bừa, vậy thì chẳng phải mười lượng bạc này đã ném vào sông rồi sao?

Nhưng công tử nhà hắn ta vẫn muốn hắn ta trả tiền, cho nên hắn ta không thể không lấy mười lượng ra.

Trương Căn giận dỗi đưa mười lượng đập tới trước mặt Xuân Đào.

Xuân Đào vui vẻ thu tiền về, nàng nói: "Công tử yên tâm, đảm bảo công tử sẽ hài lòng!

Công tử muốn hỏi cái gì?

"Nhà ta có mấy người?" Trương Tử Trần hỏi.

"Mời công tử mở tay trái ra"

Tuy không có linh khí, không thể trực tiếp đoán mệnh, nhưng nàng vẫn có một số cách đơn giản để có thể đoán ra mệnh cách.

Chẳng hạn như xem chỉ tay!

“Giả thần giả quỷ!”

Trương Căn nhỏ giọng thầm mắng một tiếng.

Trương Tử Trần nhìn thấy Xuân Đào đang quan sát cẩn thận, hắn nghe lời mở bàn tay phải ra.

Xuân Đào so sánh các đường nét giữa hai tay, tay phải và tay trái xong, sau đó nói: "Nhà công tử có tám người"

Không ngờ nàng thế mà đã đoán đúng.

"Vậy ngươi nói xem, nhà ta có những người nào?"

Trương Tử Trần nhìn chằm chằm Xuân Đào, vẻ mặt rõ ràng vừa mới không quan tâm, lúc này đã trở nên khác biệt một chút.

"Ông nội của công tử, cha mẹ công tử, thúc và thẩm của công tử, công từ còn có hai đường đệ và công tử"

“!!!”

Trương Tử Trần nhìn chằm chằm Xuân Đào mà có chút nghi ngờ.

Trương Căn chỉ vào Xuân Đào mắng: "Ở trấn Phúc An này có ai mà không biết công tử nhà ta chứ, chắc chắn là ngươi đã có hỏi thăm trước!"

Xuân Đào thật sự cạn lời, nàng cảm thấy mình còn oan uổng hơn Đậu Nga!

"Vậy ngươi nói xem, nhà ta có người nào có cơ thể không khỏe?"

Trương Tử Trần hỏi thêm một câu.

Trương Căn lập tức ngậm miệng, để hắn ta xem nữ tử lừa đảo này làm sao để lừa gạt.

Bởi vì, người ngoài không thể hỏi thăm được chuyện hậu viện của Trương gia.

"Lệnh tôn và lệnh đường"

Trương Tử Trần nhìn về phía Xuân Đào với vẻ không tin nổi, Trương Căn còn kinh ngạc đến mức trực tiếp há to miệng.

Chuyện này sao có thể?

Đại lão gia gần đây không đến cửa hàng, có lẽ mọi người cũng đoán được là ông ấy đổ bệnh, nhưng đại phu nhân cả ngày không bao giờ ra khỏi nhà, cũng có rất ít người gặp qua đại phu nhân.

Nữ tử lừa đảo này rốt cuộc là thật sự biết, hay chỉ là đoán bừa?

Dưới ánh mắt khiếp sợ của hai người, Xuân Đào tiếp tục nói: "Tình hình của lệnh tôn thì nghiêm trọng hơn một chút, nếu công tử tiếp tục hầu hạ bên giường thì công tử cũng sẽ đổ bệnh"

"Ngươi nói nhảm cái gì đó? Cơ thể của công tử nhà ta vẫn còn tốt đây! Ta thấy ngươi chính là kẻ lừa tiền, người đang mạnh khỏe đều bị ngươi nói là có bệnh. Công tử, chúng ta đi thôi, đừng để ý đến kẻ lừa đảo này."

Trương Căn tức giận lôi kéo Trương Tử Trần rời đi!

“Hả? Đừng có đi mà!”

Xuân Đào nhìn theo bóng dáng của Trương Tử Trần hô lớn: “Công tử, ta tính rẻ cho công tử một chút!”

Xuân Đào nhìn dáng vẻ rời đi không quay đầu lại của Trương Tử Trần, rút kinh nghiệm xương máu, may mắn là nàng đã thu trước mười lượng.

Nếu không, tên thư đồng kia trực tiếp kéo người đi, vậy thì mười lượng này của nàng cũng sẽ không thể lấy được.

Xuân Đào nhìn sắc trời, thấy thời gian cũng không còn sớm.

Nàng còn phải đi đến tận hai tiếng mới về đến nhà.

Đại thúc kẹo hồ lô nhìn Xuân Đào mà trong lòng ước ao.

Chỉ động mồm mép một chút đã kiếm được mười lượng mà còn không tốn chi phí gì.

Mười lượng bạc, ông phải bán sáu ngàn cây kẹo hồ lô mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy!

“Cô nương, trở về sao?”

“Dạ, trở về sớm một chút để còn nấu cơm, đại thúc, cho cháu bốn cây kẹo hồ lô”

Kiếm được tiền, nàng cũng thưởng cho mình một cây kẹo hồ lô, ba cây còn lại thì nàng sẽ mang về cho ba đứa con của nguyên chủ.

Xuân Đào vác sào tre và túi vải, tay trái cầm một con gà, tay phải cầm bốn cây kẹo hồ lô đường, đạp hoàng hôn về nhà.

Hôm nay thu vào được mười lượng, chi ra hai trăm mười sáu văn, không tính một lượng của Dương Đại Hà đưa cho nàng thì vẫn còn thừa bảy trăm tám mươi bốn văn, ngày mai sẽ tiếp tục cố gắng!

Gần tối, Từ Tam mang theo ba đứa nhỏ trở về nhà, Dương Đại Hà cầm dao đi săn, cung tên, cõng con mồi trở về.

Vừa đến ngoài viện, Tiểu Từ Phúc đang thấy cực kỳ đói bụng đột nhiên thấy tinh thần tỉnh táo: “Ông ngoại, dường như cháu ngửi được mùi thơm của thịt gà?”

Mắt của Từ Thịnh, Từ Quý cũng bừng sáng lên, đúng vậy!

Từ Tam quay đầu nhìn về phía Dương Đại Hà.

Dương Đại Hà lắc đầu: “Cha, con cũng mới vừa trở về”

Vậy là ai đang nấu cơm ở nhà họ?

“Chắc chắn là dì đến!”

Tiểu Từ Phúc nói, đôi chân chạy lạch bạch tiến vào sân.

Nhưng không ngờ, sau khi vào bếp lại im lặng.

Từ Thịnh và Từ Quý đi ở phía sau cũng thấy khó hiểu, thầm nghĩ có lẽ do cậu bé thấy dì mà quá kích động,

Nhưng khi hai người bọn họ đi vào, cũng đứng ngốc ra tại một chỗ.

Vào lúc Dương Đại Hà, Từ Tam đi đến, chỉ thấy trên bàn ăn có một món ăn màu đen tuyền, cũng không biết đó là món gì, còn đặt xếp chồng lên nhau!

Bên dưới là dĩa rau xào nhìn ngon hơn rất nhiều.

“Về rồi sao, ta mới vừa nấu cơm xong!”

Vừa nói Xuân Đào vừa múc gà trong nồi ra, gồm cả canh và thịt, mùi thơm của thịt gà lan tỏa trong không khí.

Người bán gà kia thật sự không nói dối, đây là con gà trống đã nuôi được hai năm.

Còn chưa bắt đầu ăn mà nàng đã nuốt nước miếng.

“Mẫu thân, đêm nay nhà ta ăn gà sao!”

Tiểu Từ Phúc ngửi mùi thơm trong không khí, cảm thấy giống như nằm mơ.

Ông ngoại nói gà nuôi để đẻ trứng, trứng đẻ ra sẽ bán để lấy tiền, có tiền sẽ dùng để mua gạo lức.

Như vậy thì sáu người trong nhà bọn họ mới có thể đủ ăn.

Cho dù ăn tết thì ông ngoại cũng chỉ mua nửa cân thịt cho cả nhà ăn, nhưng còn cắt thành những miếng rất nhỏ.

Tiểu Từ Phúc thích ăn tết nhất trong một năm!

Xuân Đào bưng gà đặt lên bàn, nhìn mọi người đang đứng ngây ra mà có chút buồn cười.

Nguyên chủ vốn không nấu cơm đột nhiên lại nấu cơm, có lẽ mọi người đều thấy vui mừng tới hỏng rồi!

“Mau rửa tay rồi ăn cơm, nếm thử tay nghề của ta!”

Tiểu Từ Phúc vừa đi đến trước bếp bưng chén cơm vừa tự hỏi.

Tuy cậu bé đã hai tuổi rồi, nhưng cũng chưa từng được ăn cơm do mẫu thân làm!

Đừng nói cậu bé, ngay cả Từ Thịnh, Từ Quý cho đến lúc này cũng chưa từng được ăn qua.

Từ Thịnh bốn tuổi đã có chút trường thành, khi Xuân Đào bới cơm đặt trước mặt cậu, khuôn mặt cậu vẫn là biểu cảm vô cảm nhưng trong lòng cậu thì đang rối bời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play