Nghe được hai chữ xứng đôi, tâm tình của Dương Đại Hà đột nhiên tốt lên nhiều.
“Lý phu nhân, Tiểu Bảo đã chết, nếu như ngươi còn có lương tâm thì mau nói ra chuyện ngươi bán Tiểu Yến ở chỗ nào đi! Nàng chính là máu thịt trên người của ngươi rơi xuống, con ngươi ..” Xuân Đào nói.
Không nghĩ, những lời này không những không khuyên được Liễu Oanh Nhi, mà ngược lại còn làm nàng ta càng thêm gay gắt.
“Con cái gì, chẳng qua chỉ là lũ tới đòi nợ, nuôi sống bọn họ phải mất bao nhiêu tiền chứ? Ngươi hỏi Lý Vĩnh Cường xem một năm hắn kiếm được mấy đồng tiền, còn muốn nuôi hai đứa nhỏ. Con gái nuôi lớn gả chồng cũng thôi, Tiểu Bảo về sau còn phải cưới vợ, tốn rất nhiều tiền...
Nghe đến đó, Lý Vĩnh Cường vô cùng tức giận, chất vấn: “Cho nên, ngươi liền bán con của ta đi à? Sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy?”
Đây chính là con của nàng ta mà!!
Liễu Oanh Nhi hung hăng trừng hắn một cái: “Chẳng lẽ ngươi không biết điều kiện nhà ta thế nào? Ai bảo ngươi cứ kiên trì muốn nuôi hai đứa nhỏ chứ?”
Chính mình mấy cân mấy lượng còn không biết sao?
Nghe đến đó, khóe miệng Xuân Đào kéo dài: “Đại thúc đường hồ lô một ngày có thể kiếm không ít, nuôi hai đứa nhỏ là dư dả. Nhà ta bị ta đánh bạc đến mức nhà chỉ có bốn bức tường nhưng vẫn nuôi sống được ba đứa nhỏ đấy, lại còn đều là con trai”
Xuân Đào nhìn Liễu Oanh Nhi, mang theo vài phần châm chọc: “Tuy rằng ngươi không đánh bạc, nhưng mà ngươi lại tiêu tiền ở trên người mình. Bộ váy trên người của ngươi không hề rẻ. Còn có trâm bạc trên đầu, vòng bạc trên tay, trên mặt bôi son bôi phấn...Đâu phải là đồ vật mà một thôn phụ bình thường hay dùng, nhưng ngươi đều có. Bởi vì ngươi muốn nên mặc kệ thế nào, dùng cách gì thì cũng phải có được. Ngươi bán con trai, con gái, hẳn là vì lòng hư vinh của chính ngươi đúng không?”
Nghe Xuân Đào nói xong, Liễu Oanh Nhi theo bản năng dùng ống tay áo che khuất vòng bạc trên tay, lòng bàn tay không khỏi toát ra mồ hôi lạnh.
Lý Vĩnh Cường giận sôi máu:
“Ngày thường ngươi muốn mua cái gì mà ta không mua cho ngươi chứ? Thế mà ngươi vì mua mấy thứ này lại bán Tiểu Bảo, Tiểu Yến đi, ta đánh chết ngươi mụ già thúi này!”
“Đồ ngươi mua đều là mẫu cũ quê mùa, xấu muốn chết! Hơn nữa, ngươi mua đều là hàng rẻ tiền!”
Liễu Oanh Nhi căm giận nói, lúc trước gả cho hắn chính là vì nhìn trúng hắn có tay nghề làm đường hồ lô.
Tuy rằng già một chút, nhưng kiếm tiền nhiều hơn người bình thường!
Nhưng ai ngờ, từ sau khi có con thì lão nam nhân này liền bắt đầu không cho chính mình tiền tiêu, nói cái gì mà phải tiết kiệm cho bọn nhỏ.
Chút tiền này còn chưa đủ cho nàng ta tiêu, còn đủ tiết kiệm cho bọn nhỏ sao?
Chẳng qua, hiện tại không sao cả, nàng ta phải rời đi, sẽ thăng chức rất nhanh!
Liễu Oanh Nhi còn mơ mộng chỉ cần mình hoà ly là có thể rời đi Lý gia, không ngờ Lý Vĩnh Cường lại đưa người đến tuần tra quán.
Lỗ tuần tra nghe nói lại chết người, thầm nghĩ: Đại án sòng bạc vừa kết thúc, huyện lệnh vừa đi, hiện tại lại ra mạng người?
Hơn nữa, lần này còn có vị Từ Xuân Đào kia!
“Ngươi nói con trai ngươi đã chết, có chứng cứ không?” Lỗ tuần tra hỏi.
Liễu Oanh Nhi lập tức giành trước đáp: “Tuần tra đại nhân, nam nhân nhà ta điên rồi, bọn nhỏ chẳng qua chỉ là chạy ra ngoài chơi, hắn lại nói là mất tích, còn đánh ta thành như vậy. Đại nhân, ngươi mau bắt hắn lại đi, nếu không thì chắc chắn ta sẽ bị hắn đánh chết mất!!”
Mặt Liễu Oanh Nhi sưng thành đầu heo, nhìn thấy Lỗ tuần tra còn ra vẻ đáng thương, mượn cơ hội phóng thích mị lực của chính mình.
Không ngờ, bộ dáng này suýt chút nữa làm Lỗ tuần tra và bộ khoái ở một bên muốn nôn. Chẳng qua có một điều nàng ta nói đúng.
Nghe được nàng ta tới nơi tuần tra còn không thành thật, nói hươu nói vượn, Lý Vĩnh Cường ước gì có thể đánh chết nàng ta!
“Ta không hỏi ngươi!! Đây là nơi tuần tra, hắn sẽ không làm gì ngươi.”
Nói xong, Lỗ tuần tra tiếp tục hỏi Lý Vĩnh Cường: “Ta hỏi ngươi, ngươi nói con trai ngươi đã chết, có chứng cứ không?”
Có câu nói, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
Bị Lỗ tuần tra hỏi như vậy, Lý Vĩnh Cường đột nhiên không biết nên trả lời như thế nào.
Hắn cũng không thể nói là quỷ hồn của con hắn đang ở bên cạnh đúng không?
Như vậy thì chắc chắn Lỗ tuần tra sẽ không tin, nói không chừng còn coi hắn là kẻ điên.
Liễu Oanh Nhi thấy Lý Vĩnh Cường nói không nên lời thì khóe miệng chậm rãi hiện lên ý cười.
Lưu bà bà làm việc rất cẩn thận, tuyệt đối không có khả năng bị lòi.
Nghĩ đến vừa rồi Lý Vĩnh Cường ở nhà mắng mỏ chính mình, chẳng qua là lừa chính mình mà thôi, chỉ cần nàng ta cắn chết nói không có, thì không có khả năng làm gì được nàng ta.
Liễu Oanh Nhi tính toán ở trong lòng .
Khi Lý Vĩnh Cường đang không biết nên trả lời như thế nào, chỉ đành phải chỉ vào Xuân Đào: “Nàng là tu sĩ huyền học do ta mời đến, nàng thấy được quỷ hồn của con ta”
Lại là bọn bịp bợm giang hồ, Lỗ tuần tra thầm nghĩ.
Chỉ là khi ông ấy ngẩng đầu nhìn thấy Xuân Đào và Dương Đại Hà thì trên mặt lập tức lộ ra ý cười.
Đây không phải là hai công thần lần trước phá đại án sòng bạc sao?
Huyện lệnh nghe nói là một vị tu sĩ huyền học hỗ trợ tìm được nhiều thi thể như vậy, vốn định nói tự mình đi gặp Xuân Đào, nhưng gần đây sẽ có một vị quý nhân tới nha môn, vậy nên ông ấy không thể không lập tức trở về.
Nếu không thì chắc chắn ông ấy sẽ để huyện lệnh đại nhân gặp Dương Đại Hà, người như vậy làm một thôn phu bình thường thì thật sự quá đáng tiếc.
Lỗ tuần tra đi đến trước mặt Xuân Đào, giọng điệu khách sáo hỏi: “Từ cô nương, có thể tìm được thi thể của Lý Tiểu Bảo không?”
Xuân Đào gật đầu.
Không khó, làm Tiểu Bảo mang theo bọn họ đi tìm là được.
Liễu Oanh Nhi ở bên cạnh đang âm thầm may mắn bỗng trợn mắt há hốc mồm: Cứ như vậy à?
Lỗ tuần tra lại tin tưởng nữ nhân kia?
Không đúng, tại sao tuần tra đại nhân lại biết nữ nhân kia họ Từ? Bộ dáng còn quen thuộc với nữ nhân kia!
Hay là, nữ nhân kia thực sự có chút tài năng? Liễu Oanh Nhi lập tức luống cuống.
Không ngờ, sau khi Lỗ tuần tra nhìn thấy Xuân Đào, lập tức nhận định nhất định có thi thể, lập tức sai người nhốt Liễu Oanh Nhi lại, mang theo bộ khoái đi tìm Lý Tiểu Bảo!
Lý Tiểu Bảo đi đến dưới chân một ngọn núi thì dừng lại, đợi sau khi Lỗ tuần tra cho người đào ra, quả nhiên tìm được một khối thi thể chưa chết được bao lâu ở bên trong.
Lý Vĩnh Cường nhìn thấy thi thể của Lý Tiểu Bảo thì lập tức nhào qua.
Tiểu Bảo của hắn thế mà lại bị người chôn ở chỗ này!!
Rõ ràng mấy ngày trước còn ngoan ngoãn gọi cha, thế mà hiện tại lại không thể động...
Lý Vĩnh Cường muốn tiến lên ôm Tiểu Bảo, nhưng thi thể của Tiểu Bảo đã bắt đầu hư thối, vừa chạm vào là thịt thối liền rơi xuống.
“Tiểu Bảo, rốt cuộc là ai đã hại con! Ta nhất định phải băm hắn thành vạn mảnh!!” Lý Vĩnh Cường căm giận nói.
Lý Tiểu Bảo chỉ đến nơi xa.
Lỗ tuần tra đánh giá xung quanh, lúc này, mặt trời đã bắt đầu xuống núi.
Nơi này là thôn Dương Câu, bọn họ đi từ thôn Bình An tới phải xuyên qua khoảng ba thôn, bán đến rất xa.
“Mở cửa!”
Sau khi mặt trời lặn, Lỗ tuần tra đập vang cửa của một hộ nhà.
Lúc này, hai vợ chồng Giả Hưng Hổ đang làm cơm, nghe được có người gõ cửa thì còn có chút buồn bực.
Ai tới?
Không ngờ vừa mở cửa thế mà lại nhìn thấy năm sáu vị quan gia cao to, vốn dĩ hai người đang chột dạ lập tức luống cuống!
Giả Hưng Hổ cố gắng bình tĩnh, cười hì hì hỏi: “Quan lão gia, có việc gì sao?
Hai vợ chồng chúng ta đều là nông dân hiền lành thành thật, không hề làm bất cứ chuyện gì xấu cả”
Lỗ tuần tra còn chưa bắt đầu hỏi thì hắn cũng đã bắt đầu biện giải.
Chỉ là, hắn vừa mới nói xong liền nhìn thấy hai gã bộ khoái phía sau nâng thi thể của Lý Tiểu Bảo!
Giả Hưng Hổ sợ tới mức liên tục lui về phía sau.