Sau khi Lý Tiểu Bảo tỉnh dậy, chạy ra phòng lại không thấy nương, cũng không nhìn thấy bà lão kia, ngược lại nhìn thấy một đôi vợ chồng hơn 30 tuổi.
Bọn họ nhiệt tình gọi cậu là con trai, muốn cậu gọi bọn họ là cha nương!
Nhưng Tiểu Bảo căn bản không quen biết bọn họ, bọn họ cũng không phải cha nương của cậu!
Lý Tiểu Bảo khóc la đòi nương, muốn về nhà.
Hai vợ chồng ngại Tiểu Bảo la quá lớn, liền che miệng Tiểu Bảo lại, chờ tới khi cậu nhỏ giọng một chút liền buông ra.
Không ngờ, che quá chặt liền che chết người!!
Khi linh hồn xuất ra, Tiểu Bảo phát hiện chính mình đang chạy ra bên ngoài, đôi vợ chồng này căn bản sẽ không đuổi theo cậu, vì thế cậu liền điên cuồng chạy trốn.
Rốt cuộc tìm được đường về nhà, đáng tiếc nương và tỷ tỷ đều không nhìn thấy cậu.
Sau đó cậu tìm được cha, mỗi khi nghe thấy cha đang tìm chính mình, Lý Tiểu Bảo đều nhảy đến trước mặt Lý Vĩnh Cường, hy vọng cha có thể nhìn thấy cậu.
Nhưng mà đều không thành công.
Thời tiết tháng sáu rất nóng, cậu sắp bị phơi thành tro, nhưng cha vẫn không nhìn thấy cậu.
Thấy mỗi ngày cha đều đi ra bên ngoài tìm cậu và tỷ tỷ, cậu đều sẽ xua tay ở trước mặt Lý Vĩnh Cường, cậu vẫn luôn ở bên cạnh cha mà, sao cha lại muốn đi tìm cậu chứ?
Hiện tại thì tốt rồi, cuối cùng cha cũng có thể nhìn thấy cậu!
Lý Tiểu Bảo vui vẻ cười với Xuân Đào: “Cảm ơn thím ~”
Lý Vĩnh Cường nghe xong liền tức giận, hoá ra là bà nương kia!
“Tỷ của con cũng là do nương con mang đi ra ngoài sao?” Lý Vĩnh Cường hỏi.
Lý Tiểu Bảo gật đầu.
Sau khi nghe xong, Lý Vĩnh Cường lập tức nổi trận lôi đình, trực tiếp đi về nhà!
Những lời Tiểu Bảo nói thì Xuân Đào cũng có thể nghe được, tuy rằng Tiểu Bảo nói không quá kỹ càng tỉ mỉ, nhưng nàng nghe ra được nương của Tiểu Bảo đã đem Tiểu Bảo bán cho một đôi vợ chồng.
Đến nỗi tỷ tỷ của Tiểu Bảo, tám chín phần mười cũng đã bị bán đi.
Chẳng qua, tỷ tỷ của Tiểu Bảo đã 6 tuổi, lại là một nữ nhi.
Thế giới này, mọi người đều thích con trai, cho rằng con gái nuôi lớn cũng là của người khác, cho nên đều thích nuôi con trai.
Bởi vì, ở trong mắt bọn họ thì con trai mới có ý nghĩa.
Là loại gia đình gì sẽ mua một cô bé 6 tuổi đây?
Đột nhiên, trong đầu Xuân Đào hiện lên một ý tưởng đáng sợ, vội đuổi theo sau.
Dương Đại Hà lo lắng cho Xuân Đào, vì thế cũng đi theo nàng.
Nhà Lý Vĩnh Cường ở thôn Bình An gần kề thôn Vĩnh Phú, đi trấn trên cũng gần hơn thôn Vĩnh Phú một chút.
Chờ khi Lý Vĩnh Cường về nhà, Liễu Oanh Nhi đã ăn mặc chỉnh tề ngồi ở bên cạnh bàn, còn bôi phấn, cả người nhìn qua không giống một thôn phụ.
Cũng đúng, Lý Vĩnh Cường một ngày ít nhất có thể bán 50 đến 60 xuyến đường hồ lô, ngày lễ ngày tết càng có thể bán được hơn một trăm xuyến, kiếm tiền gấp vài lần nông dân bình thường.
Liễu Oanh Nhi sinh sống tất nhiên dễ chịu hơn những thôn phụ khác.
Nhưng trên bàn còn có một cái túi vải, giống như Liễu Oanh Nhi đang chuẩn bị rời đi?
Chẳng qua, Xuân Đào lại chú ý tới trên bàn còn đặt một tờ giấy, bên trên viết ba chữ “thư hòa li” rất bắt mắt.
Dương Đại Hà nhìn thấy thư hòa li, không biết vì sao mà hắn lại có thể xem hiểu bên trên viết gì.
Chẳng lẽ trước kia hắn đã từng đọc sách?
“Ngươi đã trở lại, vậy thì ấn dấu tay đi!”
Nghe được tiếng mở cửa, Liễu Oanh Nhi quay đầu, sắc mặt nhàn nhạt nói.
Chỉ cần Lý Vĩnh Cường ấn dấu tay ở bên trên, vậy thì từ đây bọn họ sẽ không còn liên quan đến nhau nữa.
Liễu Oanh Nhi nàng sẽ không còn là vợ người ta!
Mà là thân tự do.
Muốn đi tới chỗ nào liền đi tới chỗ đó!
“Bang!!!”
Lý Vĩnh Cường nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt nàng ta, cho nàng ta một cái tát!
Bàn tay này vang vọng toàn bộ nhà chính, làm Xuân Đào sợ tới mức dừng bước.
Chỉ thấy má phải của Liễu Oanh Nhi sưng lên, năm ngón tay trên mặt nhìn cực kỳ dọa người.
Không ngờ, ngày thường đại thúc bán đường hồ lô có tính tình luôn dễ chịu, thế mà lại đáng sợ như vậy!
Liễu Oanh Nhi ôm mặt, căm tức nhìn Lý Vĩnh Cường: “Tiểu Bảo, Tiểu Yến mất tích thì ta cũng rất buồn, nhưng mà ngươi đừng có mà trút giận lên trên người ta. Bọn họ có chân, muốn chạy đi thì ta có cách nào chứ?!”
Đối mặt với Liễu Oanh Nhi bịa chuyện, Lý Vĩnh Cường suýt chút nữa đã cười to.
Nếu không phải trước đó nghe được chân tướng từ chỗ Tiểu Bảo thì chắc chắn hắn sẽ bị mụ già thối này lừa gạt!
“Mụ già thúi, ta là thiếu đồ ăn hay là thiếu đồ uống của ngươi, thế mà lại dám bán con trai và con gái của ông đây! Ngươi bán Tiểu Bảo, Tiểu Yến đi đâu rồi?”
Lý Vĩnh Cường tức giận trừng to mắt nghiến răng nghiến lợi hỏi, hận không thể xé xác Liễu Oanh Nhi ra!!
“???”
Trong mắt Liễu Oanh Nhi hiện lên một tia hoảng loạn, hiển nhiên không ngờ Lý Vĩnh Cường lại biết được chính mình bán bọn nhỏ!
Nàng ta tự nhận chính mình làm việc không có người biết, không có khả năng bị phát hiện mới đúng.
“Ngươi đang nói bừa cái gì vậy? Bọn nhỏ mất tích, sao lại biến thành ta bán? Bọn họ là máu thịt từ trên người ta rơi xuống, ta bảo bối còn không kịp, sao có thể bán bọn họ?”
Liễu Oanh Nhi trốn tránh ánh mắt Lý Vĩnh Cường, biện giải.
Một bên, Tiểu Bảo lớn tiếng kêu: “Không, nương nói dối, chính là nương mang con tới nhà một bà lão chứ không phải do con tự chạy đi”
Nghe được Liễu Oanh Nhi oan uổng chính mình, Lý Tiểu Bảo vội giải thích với Lý Vĩnh Cường.
Lý Vĩnh Cường nhìn Tiểu Bảo sắp khóc, đôi mắt lập tức đỏ lên, túm lấy cổ áo Liễu Oanh Nhi nói:
“Ngươi còn giảo biện, Tiểu Bảo ở ngay bên cạnh ngươi, thằng bé đã chết rồi!!!”
Liễu Oanh Nhi nghe vậy thì ngẩn ra, sống lưng chợt lạnh.
Không biết là bởi vì câu nói nào của Lý Vĩnh Cường?
“Ngươi nói hươu nói vượn cái gì vậy, hiện tại Tiểu Bảo đang hưởng phúc đấy, ta thấy ngươi bị điên rồi!”
Nói xong liền muốn giãy giụa, nhưng mà làm sao nàng ta có thể là đối thủ của Lý Vĩnh Cường được.
“Nương hư, nương xấu xa!”
Lý Tiểu Bảo đánh lung tung lên người Liễu Oanh Nhi, nghĩ đến nàng bán chính mình cho người khác, trong lòng càng hận.
Trong hoảng hốt, Liễu Oanh Nhi giống như cảm giác có thứ gì đang đánh chính mình.
Xuân Đào vội vàng tiến lên, kéo Tiểu Bảo ra, ngăn cản cậu tiếp tục hắc hóa.
Nàng phát hiện, hồn thể trắng tinh của Tiểu Bảo đang dần biến sắc, đã thành màu trắng xám.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cậu bé sẽ biến thành ác quỷ!
Vì một nữ nhân như vậy, không đáng.
Xuân Đào đột nhiên tiến lên, lúc này Liễu Oanh Nhi mới phát hiện sự tồn tại của nàng, ngụy trang trên mặt cuối cùng cũng rơi xuống, hét to về phía Lý Vĩnh Cường:
“Ngươi được lắm Lý Vĩnh Cường, thế mà dám tìm nữ nhân ở bên ngoài! Lại còn mang về nhà!”
Mắng xong liền muốn tiến lên đánh Xuân Đào.
“Con khốn này, nam nhân già như vậy mà ngươi cũng muốn à? Ta nói cho ngươi biết, trên người hắn căn bản không có tiền, tiền của hắn đều ở chỗ ta. Cho dù ngươi có ngủ với hắn thì cũng vô dụng!”
Liễu Oanh Nhi đắc ý dào dạt, nói chuyện cực kỳ dơ bẩn.
“Bang!”
Vừa nói xong thì má phải của Liễu Oanh Nhi lại rơi xuống một cái tát.
Lúc này, hai bên đối xứng.
Ngay lập tức, Liễu Oanh Nhi xù lông: “Ngươi được lắm Lý Vĩnh Cường, thế mà lại dám che chở con khốn này! Vì con khốn này mà đánh ta đúng không?”
Nói xong muốn xông tới đánh Xuân Đào!
Đột nhiên, một bóng dáng cao lớn ngăn ở trước mặt nàng.
Dương Đại Hà chỉ đứng ở chỗ đó, khí thế kia, gương mặt chẳng chịt vết thương lập tức dọa Liễu Oanh Nhi sững sờ ở tại chỗ.
Từ khi nào lại có thêm một người nam nhân như vậy xuất hiện ở nhà bọn họ?
Ánh mắt Dương Đại Hà cực kỳ âm u, nhìn Liễu Oanh Nhi mang theo sự lạnh nhạt vô tận nói: “Nàng là bà nương của ta, là tu sĩ huyền học do hắn mời đến”
Liễu Oanh Nhi lập tức bị khí tràng trên người Dương Đại Hà dọa sợ, hoảng sợ trước ánh mắt của Dương Đại Hà.
Dương Đại Hà nói xong, nàng ta cũng không dám lên tiếng, chỉ là quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn Dương Đại Hà. “Huynh đệ, xin lỗi, bà nương của ta miệng phun phân, ngươi và Từ cô nương mới là xứng đôi nhất” Lý Vĩnh Cường lên tiếng xin lỗi.